Dịch: LTLT
Trên đường đi ăn, Hoắc Nhiên cứ cười mãi, nghĩ đến “bay đi cho ông” của Khấu Lão Nhị là cậu không nhịn được.
“Ba tôi có đánh cậu không?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Không.” Hoắc Nhiên cười nói, “Sao có thể chứ? Ba cậu chắc đánh cậu thôi.”
“Có chửi cậu không?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Cũng không có.” Hoắc Nhiên nói, “Thật ra có rất nhiều mâu thuẫn đều là đúng người không đúng việc, cậu không phát hiện sao? Đổi thành người khác thì nói thế nào cũng dễ.”
“Vậy cậu bị kích thích gì mà cười nãy giờ vậy.” Khấu Thầm sờ mặt, “Là vì có được người đẹp trai quá đáng này cho nên mừng như điên sao?”
“… Phải.” Hoắc Nhiên cười càng dữ hơn.
“Vậy thì có thể hiểu được.” Khấu Thầm cũng chẳng khiêm tốn, “Không ăn buffet nữa, chỗ này cách xa quá, chúng ta tìm quán ăn gần đây đi.”
“Cậu đói đến gầy rồi, cậu quyết định.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đúng rồi, vừa rồi ba cậu nói với tôi, bảo tôi nói cho cậu, 10 giờ ngày mai chú ấy chờ cậu ở văn phòng lão Viên.”
“Làm gì? Quyết đấu à.” Khấu Thầm nói.
“Có lẽ là lão Viên có cách gì đó.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi thấy đây cũng là bậc thang, cậu sắp hết tiền rồi, ngày mai chú ấy còn phải đưa tiền tháng cho cậu nữa.”
“Gửi tiền cũng phải đi thôi.” Khấu Thầm thở dài.
Hoắc Nhiên vỗ lưng cậu tỏ ý an ủi, nghĩ một chút vẫn không nhịn được, vừa cười vừa hỏi Khấu Thầm: “Mới nãy ba cậu hét cái gì cậu có nghe thấy không?”
“Hét cái gì?” Khấu Thầm nhíu mày, “Ba tôi mắng tôi nhiều lắm, bình thường tôi đều coi như không nghe thấy.”
“Bay đi cho ông!” Hoắc Nhiên rất vui vẻ học theo giọng điệu của Khấu Lão Nhị, “Bay…”
Khấu Thầm bật cười: “Mẹ nó, độ hài hước của cậu có hơi thấp đó.”
“Chỉ là rất buồn cười, đặc biệt là nhớ đến câu nói gia bảo gia truyền của nhà họ Khấu thì càng buồn cười hơn.” Hoắc Nhiên cười hì hì.
“Haiz.” Khấu Thầm nhìn cậu, lại quay đầu nhìn xung quanh, sau đó tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói, “Hoắc Nhiên, tôi hôn cậu một cái được không?”
Được!
… Không không không không được! Đang trên đường lớn mà!
Chưa kịp mở miệng, Khấu Thầm đã tiến lại gần hôn lên mặt cậu cái chụt.
Thôi.
Cứ vậy đi.
Dù sao mình cũng rất vui.
Có thời gian cậu cũng nên viết “Bàn về thiếu niên thuần khiết sa đọa thế nào”.
Lúc ăn cơm, Từ Tri Phàm gửi tin nhắn đến hỏi han tình hình.
“Sao không hỏi trong nhóm?” Khấu Thầm nói.
“Sợ lỡ như có tình huống gì không tiện trả lời trong nhóm đó mà.” Hoắc Nhiên nói, “Từ Tri Phàm vẫn rất cẩn thận.”
“Nói cho cậu ta không sao.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Buổi tối tôi về ký túc xá.”
“Không ở khách sạn nữa sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chẳng phải ngày mai quyết đấu sao?” Khấu Thầm nhíu mày, “Trong lòng tôi thấy bất an.”
“Sợ không đánh lại chú ấy à?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.
“Chỉ sợ qua một đợt dày vò này cuối cùng vẫn chẳng thay đổi gì.” Khấu Thầm nói, “Nếu như qua lần này rồi vẫn là dáng vẻ trước đây, chắc chắn tôi sẽ không có cách gì nữa.”
“Nhưng mà tôi cho cậu một kiến nghị.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu đừng chỉ nghĩ yêu cầu với ba cậu, cậu cũng phải nghĩ về yêu cầu của ba cậu đối với cậu, vì sao chú ấy muốn cậu ra nước ngoài, bởi vì thành tích của cậu và dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của cậu, có đúng không?”
“Hôm đó tôi đã muốn nói với ông ấy rồi, lúc học cấp 2, thành tích của tôi cũng không quá tệ, chắc trung bình nhỉ? Hoặc là… dưới trung bình, cũng có thể… dưới?” Khấu Thầm càng nói càng không chắc.
“Cậu muốn học hành đàng hoàng, ngày ngày tiến lên đúng không?” Hoắc Nhiên nói, “Vậy cậu nói với chú ấy đi.”
“Không phải.” Khấu Thầm vội vàng giải thích, “Tôi không định tỏ thái độ này, tôi như thế nào bản thân tôi rõ, đặt mục tiêu thì được, nhưng không được đặt quá cao, không đạt được mục tiêu thì không thể có động lực.”
Hoắc Nhiên chống cằm nhìn Khấu Thầm, tặc lưỡi.
“Đứng đắn chút.” Khấu Thầm nói, “Tôi nghiêm túc.”
“Tôi biết, đặt một mục tiêu nhỏ trước.” Hoắc Nhiên đẩy cái ly của mình đến bên cạnh ly của Khấu Thầm, khẽ cụng một cái, lại bưng lên uống một ngụm trà, “Ngày mai nói thế đi.”
Khấu Thầm cũng uống một ngụm, cũng chống cằm nhìn Hoắc Nhiên.
“Làm gì đó?” Hoắc Nhiên tiếp tục chống cằm.
“Nhìn.” Khấu Thầm nói.
“Đẹp không?” Hoắc Nhiên hất cằm.
“Đẹp trai dữ dội.” Khấu Thầm nói xong thì nhướng mày, “Của tôi.”
Hoắc Nhiên cười không lên tiếng.
“Có phải không?” Khấu Thầm gằn giọng, dữ dằn hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười đáp.
Ăn xong hai người các cậu gọi xe đến khách sạn trả phòng, lấy đồ.
Đồ của Khấu Thầm rất ít, dù sao chuyện bỏ nhà ra đi xảy ra bất ngờ, cậu chỉ cầm cái balo đựng bài thi không đủ điểm, quần áo thay đều là sau khi ở khách sạn mới ra ngoài mua.
“Nếu chị cậu biết cậu ở đây.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc là sẽ đánh chết cậu.”
“Không thể nói cho chị ấy.” Khấu Thầm nói, “Chắc chắn chị ấy cho rằng việc này sỉ nhục trí thông minh của chị ấy, sẽ tức chết.”
“Lấy hết đồ chưa?” Hoắc Nhiên nhìn điện thoại, “Bây giờ đi về cũng được, còn có thể nói chuyện với mọi người một lúc.”
“Ừ.” Khấu Thầm quăng balo mới dọn đồ xong xuống đất, xoay người, mở rộng vòng tay về phía Hoắc Nhiên, “Đến đây.”
“Gì hả?” Hoắc Nhiên chợt căng thẳng.
“Tranh thủ thời gian.” Khấu Thầm nói, “Về trường rồi thì không còn cơ hội như này nữa.”
“Cơ… cơ hội… gì cơ?” Hoắc Nhiên càng căng thẳng hơn.
“Mẹ nó giả ngốc cái khỉ gì!” Khấu Thầm ngồi lên giường, vẫn giang hai tay ra, “Đến đây, hôn một cái cho đã nào!”
“Cậu im mồm!” Hoắc Nhiên cảm thấy máu khắp người đều vọt lên trên não, cộng thêm áp suất vị trí của cổ quá thấp, nghẹn đến mức cậu thở không ra hơi.
“Lại sờ mấy cái, còn muốn cắn cậu mấy cái.” Khấu Thầm không những không im mồm mà còn muốn nói rất nhiều, “Đương nhiên, cậu muốn cắn tôi mấy cái tôi cũng có thể nhịn đau, tôi…”
Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm nói xong đã tiến lên phía trước, phi thân đến, đẩy Khấu Thầm té nhào lên trên giường.
“Đụng vào xương của tôi rồi, lúc nào cậu mới có chừng mực vậy?” Khấu Thầm che xương sườn của mình, “Cậu đúng là chưa bị ăn đòn…”
Hoắc Nhiên cúi đầu, đè lên môi Khấu Thầm.
Khấu Thầm giống như bị cúp điện, tất cả động tĩnh bao gồm tiếng hít thở đều tạm thời ngừng mấy giây, sau đó mới khởi động lại, cầm áo của Hoắc Nhiên vén lên.
Lúc điện thoại của Hoắc Nhiên ở dưới đất reo lên, Khấu Thầm xoay người ôm lấy Hoắc Nhiên, đè mặt ở trên bụng Hoắc Nhiên, giọng buồn bực nói: “Không nghe.”
“Lỡ như điện thoại quan trọng gì sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu chỉ là một đứa học sinh bình thường, chức vị cao nhất cũng chỉ là đội trưởng đội bóng rổ, cậu có điện thoại quan trọng khỉ gì.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nằm trên giường bật cười, đầu của Khấu Thầm cũng nâng lên hạ xuống theo cái bụng của Hoắc Nhiên.
“Haiz.” Hoắc Nhiên nổi giận, đẩy đầu Khấu Thầm lên, “Cậu có biết khung cảnh hiện giờ cực kỳ dâm không? Cực giống…”
“Cậu đang ám chỉ tôi sao?” Cánh tay Khấu Thầm chống lên giường quay đầu lại, một tay tóm lấy lưng quần của Hoắc Nhiên kéo xuống, “Cũng không phải không được.”
“Không!” Hoắc Nhiên hét lên, một tay tóm lấy quần mình, “Tôi không có ý này, tôi chỉ nói… có hơi giống.”
“Cậu xem không ít phim nhỉ.” Khấu Thầm cúi đầu, cắn một cái trên bụng Hoắc Nhiên, nhảy xuống giường, mặc quần trong bước vào phòng tắm, “Có tồn hàng không? Hôm này chia sẻ chút đi.”
“Không có!” Hoắc Nhiên cười, ngồi dậy.
“Là nam hay nữ vậy?” Khấu Thầm lại thò đầu ra khỏi phòng tắm, “Sau này có phải tìm một chút…”
“Nếu cậu không tắm thì ra ngoài!” Hoắc Nhiên nhảy xuống giường.
“Đến nữa à?” Khấu Thầm lập tức bước ra khỏi phòng tắm, “Tôi đã nói mà, đường đường là đội trưởng Hoắc, sau có thể chỉ tuốt một cái đã kết thúc, sao lại không được…”
“Tôi cảnh cáo cậu đó Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm đến bên tường, đè lên vai, “Cậu tém tém lại đi.”
“Không tém tém lại thì cậu đánh tôi sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Tôi ở ký túc xá tuốt chết cậu!” Hoắc Nhiên trừng mắt.
“Úi chà.” Khấu Thầm cười thành tiếng, “Tôi chẳng sao cả, chỉ sợ cậu không dám.”
“Có tắm không?” Hoắc Nhiên quát.
“Tắm chớ!” Khấu Thầm cũng quát.
“Mau!” Hoắc Nhiên hét.
“Biết rồi! Muốn tắm hai người cùng lúc không?” Khấu Thầm tiếp tục hét.
Hoắc Nhiên bịt miệng Khấu Thầm lại: “Mẹ nó cậu chú ý nội dung một chút, cửa này không cách âm lắm đâu.”
Khấu Thầm cười đến mức mắt tít lại.
Hoắc Nhiên đoán vị trí miệng Khấu Thầm, hôn một cái lên mu bàn tay mình: “Chụt!”
Trên đường về trường học, Hoắc Nhiên vẫn luôn cúi đầu nói chuyện với mấy người nhóm bảy người trong nhóm chat.
Thực ra cậu có thể im lặng hoàn toàn, nhưng lúc này cậu phải liều mạng kiếm chút chuyện để mình làm, nói chuyện nhắn tin đều được, chỉ cần ngừng một chút thì cậu sẽ nhớ lại chuyện ở trong phòng khách sạn vừa rồi.
Tiếng thở dốc của Khấu Thầm, và cả nhiệt độ vừa nóng vừa ấm trong lòng bàn tay, cảm giác vừa chắc chắn vừa mềm mại.
Mỗi một suy nghĩ lóe lên đều có thể mang theo một luồn điện ở trong lòng.
Xấu hổ quá.
Còn suy nghĩ chuyện này chưa xong nữa.
“Nói gì thế?” Khấu Thầm dựa vào người cậu, nhìn màn hình điện thoại cậu.
“Bọn nó đang chờ ở căn tin, làm tiệc chào mừng cậu.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt.” Khấu Thầm cười, “Cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, chào mừng con khỉ, cứ nói thẳng là mượn cớ ăn khuya là được.”
“Bọn nó đang chờ ở căn tin.” Hoắc Nhiên nói, “Chờ cậu cùng ăn khuya.”
“Này nghe xuôi tai hơn.” Cánh tay Khấu Thầm duỗi ra sau ôm eo của Hoắc Nhiên, thò vào trong áo, khẽ gảy eo cậu, “Tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cụp mắt, xác định động tác này núp ở dưới áo, sẽ không nhìn thấy từ trong kính chiếu hậu của tài xế.
“Cậu…” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Chuyện này, có nói với ai không?”
“Sao thế?” Hoắc Nhiên nghiêng đầu.
“Tri Phàm?” Khấu Thầm hỏi.
Hoắc Nhiên chần chừ một chút, gật đầu: “Nó nhìn ra được tôi có hơi… bất thường, hỏi tôi, tôi nói luôn.”
“Vậy tôi thì sao?” Khấu Thầm lại hỏi.
“Không nói.” Hoắc Nhiên đáp, “Nếu cậu để ý thì tôi không nói cho nó biết, dù sao nó cũng nhìn ra được.”
“Ông nội cậu.” Khấu Thầm cười, “Vậy thì nói cho cậu ta biết đi, chờ người ta nhìn ra, tôi mất mặt cỡ nào.”
“Vậy ngày mai nói nhé, hôm nay nhiều người.” Hoắc Nhiên nói, “Thật ra tôi cũng chưa nghĩ xong nên nói thế nào… Có hơi ngại.”
“Tôi đoán là tối nay cậu ta sẽ tìm cơ hội hỏi cậu.” Khấu Thầm nói.
Con mắt của Từ Tri Phàm có lẽ là từng được Thái thượng lão quân luyện giúp, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm cùng bước vào căn tin còn chưa mở miệng nói thì cậu ta đã cười vô cùng sâu xa rồi.
Bằng tình bạn của Hoắc Nhiên với cậu ta mấy năm nay, nụ cười này tỏ ý cậu hoàn toàn không cần phải nghĩ mở đầu nói chuyện này với cậu ta thế nào.
“Đm!” Hứa Xuyên chỉ Khấu Thầm, “Sau này mày đừng có nói cái gì mà mọi người có chuyện thì