Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 99


trước sau

Dịch: LTLT

Hoắc Nhiên phát hiện Khấu Thầm thực sự không có kinh nghiệm trong việc tặng quà, trước đây chắc là tùy tiện mua, có tiền là được. Bây giờ Khấu Thầm muốn mua thứ gì đặc biệt tặng cho ba mình lập tức cảm thấy lo lắng. Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đứng cạnh xe mười phút vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì ngoài bình nước.

Thành tựu tặng quà cao nhất đời này của Khấu Thầm có lẽ là đôi vòng chân kia.

“Đó là vì tình yêu.” Khấu Thầm ngồi lên chiếc mô-tô, nhìn thước dây nhỏ trên chân Hoắc Nhiên, vui vẻ bóp cổ họng cất tiếng hát, “Bởi vì tình yêu…”

“Vậy thì ấm nước đi.” Hoắc Nhiên thở dài.

“Thực ra bình giữ nhiệt cũng được.” Khấu Thầm nói, “Dù sao ba tôi cũng đã đến độ ngâm câu kỷ* trong bình giữ nhiệt rồi.” (*câu kỷ: một cây thuốc quý)

“Ờ được. Hoắc Nhiên ngồi lên yên sau, ôm eo Khấu Thầm, tay vòng ra trước thò vào trong áo sờ bụng Khấu Thầm, “Đi thôi, cơ bụng dưới.”

Cơ bụng dưới khởi động xe, rất thô bạo túm tay của Hoắc Nhiên ra ngoài, quát một tiếng: “Ngồi yên! Ngay ngắn chút coi!”

Hoắc Nhiên lập tức nắm hai tay của mình lại.

“Ngồi ngoan chút đi!” Cơ bụng dưới lại nghiêng đầu quát một tiếng mới lái xe đi.

Vì để cho sáng tạo, hai người bỏ qua trung tâm thương mại, đi đến phố đi bộ bên cạnh, vào một con ngõ nhỏ.

Trong đây có không ít cửa hàng, phần lớn bán những món đồ nhỏ sáng tạo không có chút ý nghĩa cũng chẳng có tính thực dụng và cảm giác thẩm mỹ, một phần nhỏ bán những món đồ nhỏ sáng tạo không có chút ý nghĩa cũng chẳng có tính thực dụng nhưng rất xinh, còn có một phần nhỏ là cửa hàng mà bọn họ muốn tìm, đồ hữu dụng, không chắc sẽ xinh.

Ôm thái độ khoan dung này thì muốn tìm quà tặng sẽ rất dễ dàng

Khiếu thẩm mỹ sứt sẹo của Khấu Thầm nhanh chóng phát huy tác dụng lớn nhất, tìm được một cửa hàng nhỏ có in ảnh trên bình giữ nhiệt.

Hoắc Nhiên thật sự không hiểu, gu ăn mặc của Khấu Thầm rất tốt, thẩm mỹ lúc làm thước dây nhỏ cũng rất được, nhưng vừa đến lúc lựa món quà nhỏ thì cậu có thể chọn ra thứ xấu nhất trên con đường này.

Thề rằng muốn làm thằng nhóc phèn nhất con phố này.

“Sẽ làm nhanh thôi.” Một bác gái nói, “Cháu có mang ảnh không?”

Chủ tiệm là một bác gái, nhìn thế nào cũng giống như tạm thời kéo đến trông tiệm, nhưng người ta nói rất chuyên nghiệp: “Có ảnh thì tốt nhất dì sẽ quét giùm cháu, pixel phải cao, dì phải xem bản điện tử của cháu trước đã.”

“Ảnh chụp bằng điện thoại có được không ạ?” Khấu Thầm lấy điện thoại ra bắt đầu lục.

“Gửi đến mail của dì.” Bác gái nói, ngồi trước máy tính, “Dì xem thử.”

“Trong điện thoại của cậu còn có ảnh của ba cậu à?” Hoắc Nhiên hơi bất ngờ, trong điện thoại của cậu hầu như là phong cảnh chụp được lúc đi chơi, còn không thì là ảnh bạn bè, thậm chí còn chụp đề thi, chỉ là không có ảnh của ba mẹ, bỗng nhiên có hơi áy náy.

“Không có.” Khấu Thầm nói, “Với mối quan hệ của tôi với ba tôi, trong điện thoại tôi sao có thể có ảnh của ông ấy chứ.”

“Vậy cậu dùng ảnh gì?” Hoắc Nhiên sửng sốt.

“Đương nhiên là tôi với Soái Soái.” Khấu Thầm nói, “Con trai anh tuấn của ông ấy với con chó đẹp trai của con trai anh tuấn của ông ấy, bình nước tặng ông ấy in ảnh của ông ấy thì chẳng có gì thú vị, ngày nào cũng soi gương còn chưa đủ sao, uống nước còn muốn nhìn à?”

“Cũng đúng.” Hoắc Nhiên gật đầu, nỗi áy náy với ba mẹ trong lòng nhanh chóng tan đi.

Quá trình in ly quả thực rất nhanh, bọn họ đứng ở cửa nói chuyện chẳng bao lâu thì bác gái nói đã làm xong rồi, cho bọn họ nhìn thử.

Nói thật thì cái ly Khấu Thầm chọn rất xinh, màu trắng sữa, nắp màu đen, cứ thế mà dùng thì rất tốt, sau khi in ảnh… ảnh vậy mà còn được in rất to, thân ly màu trắng sữa hoàn toàn bị che hết, ảnh xoay quanh in hết thân bình.

Khấu Thầm ôm Soái Soái nhìn ống kính cười rất vui vẻ.

“Được đó, rất rõ.” Khiếu thẩm mỹ rơi mất của Khấu Thầm chưa có lượm lên lại, cầm bình rất hài lòng, “Món quà này chắc chắn ba tôi sẽ thích, lúc nhớ tôi có thể nhìn, lúc tức giận có thể ném…”

“Gửi cho tôi tấm hình này đi.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Tôi không có.”

“Làm hình nền à?” Khấu Thầm hỏi.

“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.

“Không làm hình nền thì không gửi.” Khấu Thầm nói.

“Hình nền của cậu cũng không phải là tôi mà.” Hoắc Nhiên nói, “Mắc gì tôi phải dùng ảnh…”

Khấu Thầm không chờ Hoắc Nhiên nói xong, giơ điện thoại lên trước mặt cậu lắc lắc, cậu nhìn thấy hình nền là gương mặt cười ngu của mình.

“Đờ mờ.” Hoắc Nhiên giật mình, “Chụp lúc nào vậy? Sao lại nhìn ngu thế này?”

“Hôm chèo thuyền, tôi cảm thấy rất là dễ thương.” Khấu Thầm nói.

“… Gửi ảnh cho tôi.” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm cong khóe miệng, cúi đầu bấm bấm trên điện thoại.

Điện thoại Hoắc Nhiên vang lên hai tiếng, khi cậu mở ra thì nhìn thấy hai tấm ảnh Khấu Thầm gửi đến, cậu mỉm cười, cài ảnh Khấu Thầm và Soái Soái làm hình nền: “Sao thế, còn mua một tặng một hả?”

Khấu Thầm không nói, lại đưa điện thoại đến trước mặt Hoắc Nhiên lắc lắc.

Màn hình khóa cũng là một tấm ảnh của Hoắc Nhiên.

“Đệt.” Hoắc Nhiên bật cười, chỉ cảm thấy muốn ôm Khấu Thầm hôn mấy cái cho đã, “Cậu…”

“Đưa tiền.” Bác gái bên cạnh chờ mất kiên nhẫn, cũng đưa mã thanh toán đến trước mặt Khấu Thầm lắc lắc, “Trả tiền xong thì hai đưa muốn nói chuyện ở đây bao lâu thì nói bấy lâu.”

“Xin lỗi ạ.” Khấu Thầm vội quét mã trả tiền.

Bác gái dù hơi mất kiên nhẫn nhưng phục vụ gói quà cũng rất có tâm, một cái hộp trụ kim loại màu đen trông rất xa xỉ, bên ngoài còn có một đóa hoa hồng màu đen.

“Cái này cũng được đó chứ.” Khấu Thầm cầm cứ nhìn mãi, “Đầu tiên đưa đề cho ông ấy trước, lúc ông ấy sắp tức giận thì nhanh chóng lấy ly ra…”

Sau đó chú ấy sẽ đánh cậu một trận.

Hoắc Nhiên xoa xoa trên lưng Khấu Thầm: “Được đó.”

“Đi lấy sách rồi về nhé?” Khấu Thầm nói, “Hôm nay ba tôi đang chờ cậu ở nhà đó.”

“Làm gì?” Hoắc Nhiên bỗng căng thẳng.

“Ông ấy mời cậu mà.” Khấu Thầm nói, “Chắc chắn ông ấy sẽ chờ cậu ở nhà, con người ông ấy rất coi trọng việc này.”

“Ờ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Vốn dĩ hôm nay định gọi mấy đứa bọn nó cùng đến nhà tôi chơi.” Khấu Thầm nói, “Cuối cùng anh Xuyên phải đi dạo phố với mẹ, trùm Tri Phàm nói hôm nay đưa bà nội đến bệnh viện, Siêu Nhân lại nói thẳng một câu không rảnh, cậu nói xem nó có tính là công khai khiêu khích, ai cho nó lá gan…”

“Chắc gái cho đó.” Hoắc Nhiên nhìn đằng trước, “Cô gái lần trước ở công viên giải trí, cậu còn nhớ trông như thế nào không?”

“Không nhớ rõ, vì sao tôi phải nhớ…” Khấu Thầm còn chưa nói xong, Hoắc Nhiên đụng vai cậu, chỉ đằng trước.

Chỗ rẽ từ con ngõ nhỏ về lại đường chính của phố đi bộ, có hai người trẻ tuổi đang đứng vừa ngọt ngào vừa mờ ám, vừa nhìn đã thấy có gì đó nhưng mà có thể chắc chắn không phải một cặp đôi.

Một người là Ngụy Siêu Nhân, còn một người… Khấu Thầm bỗng nhiên nhớ ra dáng vẻ của nữ sinh hôm đó, chính là người đang đứng trước mặt Ngụy Siêu Nhân lúc này.

“Cái thằng chó này.” Khấu Thầm hơi ngạc nhiên, “Lừa một đống bí kíp tán gái từ chỗ tôi, bây giờ phát triển quan trọng đến như vậy thế mà không báo cáo cho tôi?”

“Bí kíp?” Hoắc Nhiên nhanh chóng quay đầu nhìn cậu, “Cậu lấy đâu ra bí kíp?”

“Mẹ nó đây là trọng điểm hả?” Khấu Thầm chỉ hai người phía trước, “Chẳng lẽ trọng điểm không phải hai người phía trước sao? Đặc biệt là thằng con trai kia!”

“Nếu như cậu chưa từng tán gái thì cái đó không thể gọi là bí kíp.” Hoắc Nhiên nói, “Cùng lắm gọi là đề xuất thôi.”

Khấu Thầm há to miệng, lời muốn nói bị nghẹn lại, qua mấy giây cậu hít một hơi: “Cậu ta lừa một đống đề xuất tán gái từ chỗ tôi… Như này được chưa?”

“Muốn qua đó chào hỏi không?” Hoắc Nhiên nói, “Không tốt lắm nhỉ, nó không nói có thể

sợ không thành công sẽ mất mặt.”

“Không qua.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, “Nhưng mà tôi muốn chụp trộm, hôm nào đó hai người họ thành rồi thì rửa ảnh ra làm album tặng, kỉ niệm lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Món quà mà Khấu Thầm thuận miệng nói ra như thế còn hay hơn nhiều so với cái bình giữ nhiệt mà cậu nghĩ nửa tiếng đồng hồ mới ra nhưng lại thích đến mức không rời tay.

Ngụy Siêu Nhân với nữ sinh kia vừa nói vừa cười nói chuyện mấy câu ở ngã tư, sau đó hai người cùng đi về phía quảng trường nhỏ ở trung tâm phố đi bộ, Ngụy Siêu Nhân chỉ phía bên phải ở đằng trước.

“Bên đó có một cái quán nhỏ, mùi vị trứng hấp váng sữa* siêu ngon.” Hoắc Nhiên nói, “Bọn họ chắc là muốn đến đó ngồi một lát.” (*là một món ngọt kiểu Quảng, nguyên liệu gồm sữa, trứng gà và đường trắng.

“Cậu biết rõ nhỉ?” Có phải cùng đến với người khác không? Khấu Thầm vừa chụp trộm vừa tranh thủ thời gian ghen tuông.

“Tôi sinh ra và lớn lên ở chỗ này mười tám năm rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Biết chỗ này không có gì lạ, cậu nửa đường chuyển đến đây còn biết nhiều chỗ ăn ngon như vậy kìa.”

“Coi như cậu thắng.” Khấu Thầm bấm nút chụp.

“Sao lại nói coi như tôi thắng.” Hoắc Nhiên nói, “Vốn dĩ là tôi…”

“Sao tôi cảm thấy có gì đó là lạ?” Khấu Thầm cúi đầu nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn phía trước, sau đó lại cúi đầu, “Cậu xem tấm ảnh này.”

“Tôi không xem.” Trong đầu Hoắc Nhiên bỗng lóe lên ít nhất trên mười câu chuyện ma, phim kinh dị có liên quan đến ảnh chụp, nhanh chóng lùi lại mấy bước.

“Vừa nãy lúc chúng ta quẹo ra thì mấy tên này ở bên kia đường.” Khấu Thầm hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Hoắc Nhiên, chỉ là lập tức cầm điện thoại đưa đến trước mặt cậu, “Đã đi hơn nửa con đường rồi mà còn đi theo bọn họ?”

Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu này thì lập tức cũng cảm thấy lạ, lập tức tiến lại gần nhìn.

Trong ảnh chụp là góc nghiêng của Ngụy Siêu Nhân và nữ sinh kia rẽ vào ngõ nhỏ, đằng sau có ba nam thanh niên đang đi theo. Bọn họ đều rất gầy, tay đút túi quần, tư thế đi đường giống như đang tuyên bố với thế giới, đúng vậy tụi tao là loại người nhìn một cái đã đánh mày đó.

“Chúng ta cũng vào theo hả?” Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong ngõ, trong đó đã không còn ai.

“Vào trong rồi.” Khấu Thầm bước nhanh vào trong con ngõ, “Qua đó xem thử, không chừng là đang đi cùng đường.”

“Cậu nghĩ vậy sao?” Hoắc Nhiên cảm thấy mấy tên này vừa nhìn đã biết không phải đến dạo phố, càng không giống cùng đi vào quán trà sữa trong con ngõ nhỏ.

“Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ sợ cậu sẽ nghĩ như thế thôi.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là tùy tiện phụ họa với cậu, cho cậu chút mặt mũi.”

“… Này là nhắm vào Siêu Nhân hay là nhắm vào nữ sinh kia vậy?” Hoắc Nhiên đi cạnh Khấu Thầm cùng rẽ vào con ngõ.

“Siêu Nhân bình thường không gây chuyện.” Khấu Thầm nói, “Nó chỉ là hét cho sung thôi, có chuyện thật thì nó không kêu ra tiếng đâu.”

“Lúc đầu tôi vẫn luôn nghĩ rằng ba người mấy cậu đều là thứ thích gây chuyện.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói.

“Chỉ có tôi thích gây chuyện.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Cậu không phải.” Hoắc Nhiên nhớ lại đoạn đối thoại của Khấu Lão Nhị và Khấu Tiểu Nhị ở văn phòng lão Viên hôm đó, có hơi đau lòng Khấu Thầm, “Mấy tên kia mới đúng… Cậu định làm thế nào?”

“Trước tiên xem tình hình thế nào đã.” Khấu Thầm nói, “Không thể để bọn họ hại người, những chuyện khác thì kệ đi.”

“Phải đánh nhau à?” Hoắc Nhiên chợt hơi căng thẳng.

Khấu Thầm không trả lời, cúi đầu nhìn món quà trên tay, qua một lát mới nhỏ giọng nói: “Không đánh, nếu đối phương đánh thì dẫn hai người họ chạy.”

Đi năm mươi mét trong ngõ nhỏ thì đến quán trà sữa, một quán nhỏ rất có phong cách. Ngụy Siêu Nhân quả nhiên dẫn nữ sinh kia vào quán.

Ba thanh niên kia đi theo sau bọn họ, ngừng ở cửa quán mấy giây giống như đang bàn bạc, sau đó cũng đi theo vào quán.

“Đúng là nhắm vào bọn họ.” Hoắc Nhiên nói, “Chúng ta cũng vào sao?”

“Trong quán bố trí thế nào?” Khấu Thầm hỏi.

“Lầu một hơi nhỏ, quầy bar với mấy cái bàn nhỏ, lầu hai có ghế dài với bàn nhỏ, có cả ban công.” Hoắc Nhiên nói.

“Hiểu rõ thế, rốt cuộc cậu từng dẫn ai đến hả?” Khấu Thầm nhíu mày nhìn Hoắc Nhiên, không chờ cậu trả lời lại nói tiếp, “Đám Siêu Nhân chắc lên lầu hai, mấy tên kia chắc không dám lên đâu, sẽ ở lầu một. Chúng ta cũng vào, theo dõi mấy tên đó là được.”

“… Ờ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Lúc này trong quán có rất ít người, sau khi vào quán thì lầu một chỉ có ba tên gầy đang theo dõi, năm cái bàn nhỏ bọn chúng chiếm hết hai cái.

Khấu Thầm ngồi xuống cạnh cửa sổ gần cầu thang.

Hoắc Nhiên ngồi đối diện cậu.

“Trứng hấp váng sữa ha?” Khấu Thầm hỏi.

“… Hửm?” Hoắc Nhiên sửng sốt.

“Nếu như là hiểu lầm thì hai chúng ta coi như hẹn hò đi.” Khấu Thầm nói, “Làm theo quy trình hẹn hò.”

“Ồ.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Vậy thì trứng hấp váng sữa, tôi còn muốn gọi bánh black forest.”

“Chờ đây.” Khấu Thầm đứng lên đi đến quầy bar.

Sau khi nhân viên bưng món hai người các cậu gọi đến thì nhìn về phía ba người ở đằng sau hai cậu, sau đó mới về lại quầy bar.

Hoắc Nhiên để ý thấy bọn họ không có gọi món, có lẽ đây thật sự không phải hiểu lầm.

“Tôi cảm thấy…” Lúc cậu nói được một nửa thì Khấu Thầm nắm lấy tay cậu, sau đó kéo tay cậu đến trước mặt mình, hôn lên ngón tay của cậu, xúc cảm ấm áp mềm mại ươn ướt khiến cậu thoải mái, đôi mắt cũng muốn híp lại.

“Nhiên thân mến.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.

“… Thầm thân mến.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu có hơi buồn nôn đó.”

“Cho chút mặt mũi đi.” Khấu Thầm nói, “Hẹn hò mà!”

“Ờ.” Hoắc Nhiên hắng giọng, “Gì vậy, Thầm thân mến.”

“Bọn chúng cầm theo gạch, Nhiên thân mến.” Khấu Thầm cười tít mắt nói.

“Làm thế nào bây giờ?” Hoắc Nhiên giật mình, qua mấy giây mới bổ sung thêm một câu, “Thầm thân mến.”

“Nhiên thân mến, tôi gửi tin nhắn cho Siêu Nhân.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, “Cậu ở đây nhìn xem, đừng ghen.”

“Ờ.” Hoắc Nhiên đáp, nằm sấp xuống bàn cười một hồi, cũng không biết vì sao vào lúc rất căng thẳng như này lại bị Khấu Thầm làm cho vui vẻ như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện