Chỉ cần chăm sóc cô thêm hai năm, chờ đến khi cô lớn hơn một chút.
Edit: Gypsy.
Điền Noãn đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng bước chân vững vàng ở sau lưng, liền nhanh chóng tắt game nghênh đón.
"Anh trai Tri Hành."
Lông mày nghiêm nghị của Hoắc Tri Hành vì một tiếng này liền nhướng ra, mở cửa xe cho cô.
"Đi lên đi."
Hai hàng cây chạy lùi ở ngoài cửa kính ô tô, cô gái thỉnh thoảng lại lén nhìn gương mặt người đàn ông đang lái xe.
Nhìn đôi mày yên tĩnh của anh, cô so với ngày hôm qua đã tỉnh hơn rất nhiều.
Cánh cửa kính ngăn cách hai phòng làm việc, như đang ngăn cách hai cuộc đời, khiến cô an phận không thể đến bên cạnh anh.
Cô chỉ không muốn bị anh lạnh nhạt, không muốn gì khác.
"Anh trai Tri Hành."
Người đàn ông liếc nhìn cô, đôi đồng tử màu nâu của anh sáng lên bởi ánh sáng chiếu vào từ một bên.
"Làm sao vậy?"
Giọng anh ấm áp êm dịu, khiến người nghe trong lòng ngọt ngào.
"Tối nay anh có về nhà không?"
"Về, anh đưa em về luôn, đợi anh ở bãi đậu xe, bọn họ sẽ không thấy đâu."
Nhìn thấy hắn quả thực giống như trước, Điền Noãn hoàn toàn yên tâm.
"Dạ được, mà tối mai thì không cần đâu ạ, có bữa tiệc gặp mặt của bộ phận phải đi."
Xe chậm rãi dừng ở cửa một nhà hàng đồ Tây, người đàn ông theo thói quen giúp cô cởi dây an toàn, sau đó nhẹ giọng nói, "Không được uống rượu."
cô giơ hai tay lên hai bên, nheo mắt thành một đường.
"Không dám đâu, ông chủ, nếu không ông sẽ trừ tôi 100 tệ đó."
Nói xong liền xuống xe, chạy ra cửa nhà hàng quay lại nhìn anh, bộ dạng hoạt bát đó chẳng hợp với trang phục công sở của cô chút nào.
"Nghịch ngợm!"
Người đàn ông khóa cửa xe hai bước đuổi theo cô, cánh tay dài duỗi ra kéo cô lại, không phân biệt được đó là khiển trách hay cưng chiều.
Anh đi lên lầu theo sau lưng cô, chiếc váy bó sát làm tôn lên dáng người tinh tế của cô gái, theo góc độ của anh nhìn có vẻ như cô có một vòng eo thon mông vểnh.
Hoắc Tri Hành lắc đầu, nhắm chặt mắt lại.
Anh đang nghĩ cái gì vậy.
......
Buổi tối tan sở, Điền Noãn vẫn đợi anh ở ga ra, nhưng Hoắc Tri Hành không phải là người duy nhất xuống thang máy chuyên dụng.
Nụ cười của Điền Noãn lập tức đọng lại trên mặt khi nhìn thấy người đó.
Nhưng chỉ trong một giây, cô lập tức lấy lại nụ cười, không còn ngọt ngào như trước, mà càng thêm miễn cưỡng.
"Xin chào cô Trần."
Buổi tối ngoài phòng bao hôm đó, Trần Thanh Lan đã nhìn ra mối quan hệ không rõ giữa con trai cả của Hoắc gia và con gái nuôi.
Hiện tại nhìn thấy cô gái xinh đẹp với nụ cười gượng gạo này, liền biết rằng có lẽ cô đang hiểu lầm mối quan hệ của mình với Hoắc Tri Hành.
"Xin chào cô Trần."
Cô chỉ đến đây bàn chuyện hợp tác, cô không cần tới giải thích hiểu lầm, chưa kể người ngồi trong xe không xa vẫn đang đợi cô dỗ dành.
"Hoắc tổng, tôi xin phép đi trước." Đôi mắt quyến rũ chớp chớp nhìn Thiên Noãn.
"Cô bé, phải dỗ dành nhiều hơn."
Nói xong đạp giày cao gót đi về phía xe hơi.
Chiếc xe được bao phủ bởi một tấm phim thủy tinh màu đen, Điền Noãn nương theo ánh đèn nền nhìn thấy bóng dáng bên trong.
Trần Thanh Lan vừa đến xe đã bị người ta kéo vào trong, hai người hôn