Noãn Noãn, chịu không?
Edit: Gypsy.
Cốc, cốc.
"Cô Điền."
Lần này người gõ cửa đúng thật là người làm, nghe qua giọng nói liền biết là người lớn tuổi nhất, người trong nhà thường gọi cô là dì Trần.
Cô hạ quyết tâm và đi tới mở khe cửa lấy sữa từ dì Trần, nhỏ giọng "Cảm ơn." liền đóng cửa lại.
Cô không thể để người khác nhìn thấy Hoắc Tri Hành đang trong phòng của mình, tiếng Cô Điền kia đã kéo cô trở về thực tại.
Mọi thứ xung quanh hết thảy đều không phải là của cô, bản thân cô chỉ là mộtcô bé mồ côi thôi.
Nếu không có Hoắc gia giúp đỡ, có lẽ việc học khó mà hoàn thành.
Vì vậy, cô không nên thèm muốn những gì không thuộc về mình, không thể làm cho chú Hoắc và dì Kiều thất vọng được.
Sữa ấm đặt trên bàn, chất lỏng màu trắng thoang thoảng mùi sữa.
Căn phòng yên tĩnh, Hoắc Tri Hành nhìn Điền Nặc, Điền Nặc nhìn sữa đang bốc khói.
Cuối cùng vẫn là người đàn ông phá vỡ tình thế bế tắc.
Anh đứng lên, từng bước đi về phía cô, ép cô vào góc tường.
Hơi thở nồng đậm của hormone dồn về phía cô, khiến cô cảm thấy choáng váng.
"Anh, anh Tri Hành."
Cô quay đầu không nhìn anh, khuôn mặt đang dần ửng hồng.
"Chậc".
Người đàn ông khẽ thở dài, hai tay giữ bả vai cô.
Sao anh có thể không biết được trong đầu cô bé đang nghĩ gì chứ, nó chẳng qua là những quan niệm dòng dõi thế tục.
Chưa kể bố mẹ anh còn không thèm quan tâm đến những chuyện này, dù họ có quan tâm thì anh cũng sẽ không để ý.
Anh sống nhiều năm như vậy, có nhiều nữ nhân lao đến cạnh anh, nhưng không ai có thể tới gần anh.
Không phải anh quá thanh tâm quả dục, hơn nữa tình yêu của cha mẹ anh quá tốt đẹp, làm anh không có biện pháp tiếp nhận với những tâm tư bẩn thỉu đó, càng không thể chấp nhận những va chạm trong sáng đó.
Nếu không phải chân thành thật lòng, anh thà không có còn hơn sống cả đời trong tình yêu giả dối.
"Không được nghĩ gì khác, được không?"
Giọng nói của anh mang theo sự bất lực.
Cô gái nhỏ đã đến Hoắc gia không lâu, cô vẫn là chưa biết rõ về bọn họ.
Điều hiếm thấy trên đời này không phải là có nhiều mối tình, cũng không phải là si tình, mà là ở bên một người cả đời.
Cô không hiểu, thì anh có thể từ từ dạy.
Anh chăm chú nhìn người đang bồn chồn.
Đôi môi anh đào của cô thật mềm mại ẩm ướt, không biết là do uống rượu, hay là do mùi hương trên người cô thúc đẩy, làm anh đột nhiên rất muốn nếm thử.
Thú vui của người đàn ông là sẵn sàng áp dụng mọi thứ vào thực tế, nghĩ sao làm vậy.
Cô gái nhìn anh cúi người xuống, mặt anh từ từ tiến lại gần.
Phía sau cô là góc giữa tủ và tường, không có lối thoát.
"Ưm..."
Cô bỗng dưng trừng lớn mắt, môi hơi hé mở của cô không kịp phòng ngừa mà bị môi mát lạnh của anh ngậm lấy
Nụ hôn mang theo mùi rượu vang này hoàn toàn phá vỡ sự tỉnh táo của cô, tia lý trí cuối cùng của cô ngay lập tức bị phá vỡ.
Người đàn ông dường như phát hiện thú vui mới là hôn môi, liền hôn càng sâu.
Anh đưa lưỡi vào miệng thơm, thăm dò trong khoang miệng mềm mại, nếm trải vị ngọt của cô.
Thật lâu sau anh mới buông cô ra, liếm liếm khóe miệng, như thể anh không muốn bỏ lỡ tất cả mọi thứ thuộc về cô.
"Bây giờ em có thể nói cho anh biết được không?"
Anh hướng dẫn từng bước, cô mặt đỏ tim đập.
Lòng không bị lý trí điều khiển, huống chi cô còn không có lý trí.
"Dạ..."
Người đàn ông thấy cô đáp ứng, cong môi cười, ôm toàn bộ cơ thể cô đi tới giường, sau đó anh đè lên người cô.
Người dưới thân xấu hổ đến mức cổ đỏ bừng, mái tóc dày xõa khắp gường, khăn tắm trở nên lỏng lẽo, lộ ra nửa thân hình nõn nà như đâng mời gọi người khác nếm thử.
"Thắt lưng, thắt lưng lỏng..."
Đùi bị cộm không thoải mái, cô