Con bé bao nhiêu tuổi chứ.
Edit: Gypsy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tri Hành đến phòng làm việc, không chỉ Hoắc Chính Kỳ mà cả Kiều Uyển Ninh đều ở trong phòng.
"Tri Hành à, dạo này con rất bận sao?" Mấy ngày nay tâm trạng của Hoắc Chính Kỳ không tốt lắm, giọng nói có chút thô hơn thường ngày.
"Có thể mấy ngày nữa con phải rời khỏi nhà một chuyến."
Hoắc Chính Kỳ gật đầu, "Vậy chờ con trở về, hãy dành nhiều thời gian giúp đỡ Noãn Noãn đi, đứa nhỏ này có vẻ khá ỷ lại vào con."
"Dạ được." Khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông dần ảm đạm xuống, "Ba, nén bi thương."
Ông xua tay nói: "Ba là đang giận, con nói xem nhà cửa đều bán hết, cũng chẳng biết tìm ba, đợi đến lúc mình sắp chết mới giao con gái lại cho ba."
Nghe thấy ông lại nghẹn ngào, Kiều Uyển Ninh nhanh chóng xoa ngực ông.
"Chuyện đã như vậy rồi, chúng ta phải nhìn Noãn Noãn vào trường đại học tốt, sau đó tìm cho con bé một người đàn ông đáng tin cậy, đối xử tốt với con bé, để Điền Chu trên trời yên tâm, cũng có thể xem như không làm người anh em thất vọng."
"A..."
Hoắc Chính Kỳ nhíu mày thở dài một hơi, ông đến tuổi trung niên tâm lực càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, nên đơn giản là cứ giao mọi việc cho con trai mình.
*tâm lực: tâm tư và lao lực.
"Về sau Noãn Noãn phải nhờ con chăm sóc rồi, con bé ấy nom còn nhỏ hơn Niệm Niệm, cứ xem như em gái của mình mà đối xử." Ông nói xong chợt nhớ ra điều gì đó, nhíu mày, mày vừa mới giãn một chút sau lại siết chặt hơn.
"Con bé sống trong nhà của chúng ta, không tránh khỏi có người có suy nghĩ không nên có.
Bất kể ai nói gì, cứ gạt đi là được, không thể để chuyện của Niệm Niệm phát sinh thêm lần thứ hai nữa!"
Hoắc Tri Hành nhướng mày, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, dù thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được cô ở cùng một chỗ với em gái mình sẽ như thế nào, anh cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng cô gái nhỏ nói lời yêu thương.
Nhưng anh vẫn đáp lại: "Con đã biết, sẽ không đâu ạ, con bé bao nhiêu tuổi chứ."
—
Điền Noãn đến nhà Hoắc gia sống được hai ngày, đám tang của Điền Chu đã được xử lý xong.
Mọi việc đều do nhà họ Hoắc làm, từ đầu đến cuối không để cô nhúng tay vào.
Bởi vì trận bệnh này khá nặng, họ không còn người thân, bạn bè nào cả, nhà cũng đã bán để lấy tiền trả nợ.
Cũng không được xem là hình thức tang lễ, sau khi hỏa táng, thi thể của Điền Chu thiêu còn một nắm tro cốt, được cho vào một bình khắc bằng gỗ màu nâu sẫm.
Điền Noãn vuốt ve chiếc hộp gỗ có hoa văn tinh xảo kia, nhớ về ông theo cách riêng của mình.
Bên trong vẫn còn sót lại một chút nhiệt độ, cũng có thể xem như là "nhiệt độ của Điền Chu", khi nhiệt độ cuối cùng này tiêu tán, người này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ông ấy nữa.
Bức ảnh đen trắng nhỏ là bộ dáng của Điền Chu khi ông ấy không bị bệnh.
Khi đó, ông ấy rất tuấn tú, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng tiếc cho một bức ảnh đẹp như vậy đã phải trở thành di ảnh.
Chờ khi không còn cảm nhận được nhiệt độ, Điền Noãn từ trên băng ghế dài màu nâu đậm đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông đang kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.
"Anh Tri Hành, chúng ta đi thôi."
...
Sau khi thương lượng và được sự cho phép của Điền Noãn, tro cốt sẽ gửi tạm, trước tiên cô sẽ