Đương nhiên anh biết người phụ nữ nhỏ của mình da mỏng, nên việc xuất đầu lộ diện còn lại chỉ có thể để anh làm.
Edit: Gypsy.
Điền Noãn cả đêm ngủ vẫn là đau lưng, từ tối hôm qua bắt đầu, mỗi lần không đợi được cô nhanh nhẹn người đàn ông lại nhào tới, nếu đêm qua không phải cô cào anh, thì anh lại không giữ lời rồi, thật không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy dùng trên người cô.
Bất quá có một chuyện mà anh vẫn như cũ không giữ lời, đó là cuối cùng bọn họ cũng không thể đến công ty được.
Buổi sáng khi Hoắc Tri Hành dậy, thấy động tác cứng đờ của cô, liền cho cô nghỉ thêm một ngày nữa.
Nói là xin nghỉ, nhưng thật ra là nhờ Thẩm Hạc thông báo cho cấp trên của cô, đồng thời cũng tính toán công khai thân phận của cô.
Sau khi bọn họ ăn sáng xong, Hoắc Tri Hành ôm Điền Noãn nằm trên người anh, dùng bàn tay ấm áp xoa eo và vai lưng cho cô thư giãn.
Ngoài cửa có tiếng xe, Điền Noãn vừa nghe liền biết rằng vợ chồng Hoắc Chính Kỳ đã trở về.
Biệt thự của Hoắc gia nằm ở phía sau trang viên Vân Thư, chiếm diện tích lớn, có thể lái xe vào, ngoại trừ Hoắc gia thì không có xe nào khác.
Cô theo bản năng định đứng dậy khỏi anh, Hoắc Tri Hành khẽ cau mày, đè chặt người muốn chạy giữ lại trên người.
Cô bị anh siết chặt, sức giãy dụa kia cũng không đủ để lay động cánh tay cường tráng của anh, nên chỉ có thể tức giận nhìn anh.
"Chú và dì đã về!"
Cô nhỏ giọng hô, tựa hồ đã nghe thấy tiếng họ lấy chìa khóa để mở cửa.
"Hửm?" Người đàn ông nhếch môi, nụ cười rất tùy ý, đôi mắt híp lại liếc về phía cửa, rồi quay lại nhìn cô.
"Không sao, để họ nhìn thấy càng tốt, đỡ anh phải nói."
......
Đêm hôm đó Hoắc Chính Kỳ gặp phải giao thông ùn tắc, đang chạy thì con đường phía trước gặp tai nạn, lúc trở về nhà thì đã rất muộn.
Chính là như vậy, ông vẫn nhớ ngày hôm sau là ngày kỷ niệm yêu nhau của ông với Kiều Uyển Ninh.
Chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi, phía đông còn hơi tờ mờ sáng liền đưa người đến nơi họ từng gặp nhau, qua một đêm mới trở về.
Khoảng cách hơn mười cây số cũng không xa, bọn họ đã đến sớm, mới chín giờ sáng đã về đến nhà.
Cạnh cửa có một vách ngăn cách, vừa vặn có thể canh tầm nhìn vào phòng khách.
Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh thay dép vốn muốn trực tiếp đi lên lầu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn qua, cả hai người liền sững người tại chỗ.
Con trai mình khẽ híp mắt, nằm thoải mái trên ghế sô pha dài, cô gái nhỏ trên người anh vùi sâu vào trong lồng ngực bằng phẳng của anh, một chút nào cũng không dám ngẩng lên.
Hai vợ chồng một người mừng rỡ một người bàng hoàng.
Đối với Hoắc Chính Kỳ mà nói, cú sốc này tương không khác gì đập nước vỡ đê, ông che kín mặt, rồi lại bỏ ra, Hoắc Tri Hành vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh nhìn ông.
Ngay lúc định lao tới, ông bị cánh tay của Kiều Uyển Ninh chặn lại.
"Tri Hành, trước tiên buông Noãn Noãn ra, đến nói chuyện với ba của con."
Hoắc Tri Hành được mẹ ra lệnh, lúc này mới vỗ nhẹ lên đầu cô bé trong ngực mình, hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nói gì đó.
"Về phòng trước, chờ chút nữa anh qua tìm em."
"Ừm.."
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của cô, nhỏ và yếu ớt, chỉ có người đàn ông đang kề sát cô mới có thể nghe thấy.
Đương nhiên anh biết người phụ nữ nhỏ của mình da mỏng, nên việc xuất đầu lộ diện còn lại chỉ có thể để anh làm.
Anh cũng rất vui khi làm điều đó.
Không nhanh không chậm bế cô lên, đi qua Hoắc Chính Kỳ ôm cô trở về phòng của mình trên lầu, trước khi rời đi đá lông nheo với cô.
"Nhiều lắm nửa giờ."
Người đàn ông quá hiểu cha mình là ai, từ nhỏ đến lớn anh đều có thể ứng phó thành thạo, chuyện năm trước của em gái anh cũng có thể nói tốt tình hình, anh cũng có thể giải quyết thỏa đáng việc riêng của mình.
Hoắc Tri Hành không quay trở lại phòng khách, trực tiếp gõ cửa tiến vào phòng làm việc.
"Ba."
Cửa mở, Hoắc Chính Kỳ đang đứng trước cửa sổ sát đát quay lưng về phía anh, nghe được anh gọi mình cũng không quay đầu lại.
Thấy mình đoán đúng, người đàn ông nhẹ nhàng động khóe môi.
Ông quả nhiên vẫn là bận tâm đến Điền Noãn, phòng khách bốn bề thông suốt, dù nói gì thì cô gái nhỏ cũng sẽ nghe được, không đợi ông nhắc nhở liền tự mình đến phòng làm việc riêng này.
Hai người đàn ông một người đứng trước