“Không cho.”
Trì Yên cự tuyệt dứt khoát, cau mày mím môi, chỉ có cặp mắt kia lại sáng lên một chút.
Khương Dịch ít nhất có một câu không sai.
Quả thật cô có chút dục cầu bất mãn, thật sự chỉ là một chút thôi
Mà đầu sỏ làm cô như vậy, lúc này cư nhiên còn muốn cô cười…… Tưởng bở.
Hừ huống chi, cười anh cũng chả nhìn thấy.
Trì Yên triệt để xem nhẹ nửa câu đầu của Khương Dịch
Giọng anh rất nhẹ, giống như thâos thấp mà dụ dỗ: “Cho anh.”
Trì Yên đột nhiên cảm thấy đầu có chút loạn cả lên.
Cô nhớ rõ lúc lần đầu tiên Khương Dịch muốn cô cũng nói y như vậy.
Giọng điệu cungc chả khác là bao.
Bên tai Trì Yên nóng lên, sau đó từng chút bốc lên cực nóng, rồi lại nhanh chóng lan hết lên mặt.
Cô theo bản năng che lại tai nghe: “Câm miệng.”
Vì thế Khương Dịch đã thật sự ngậm miệng.
Hai bên đột nhiên đều an tĩnh lại, Trì Yên còn có thể nghe được tiếng hít thở mơ hồ từ đầu bên kia, cô nghiêng đầu nhìn thời gian, đã qua 20 phút nghỉ.
Chỉ còn mười phút, đoàn phim sẽ lại quay tiếp.
Trì Yên biết hôm nay Khương Dịch về, nhưng hôm qua lúc gọi điện cho anh cũng thấy anh nói sẽ đến thành phố Lâm một chuyến, còn khi nào về đây, có lẽ là tầm buổi tối hoặc muộn hơn.
An tĩnh chưa đến nửa phút, Trì Yên hỏi anh: “Khương Dịch, anh đang làm gì?”
Bên anh không tính là an tĩnh, có tiếng người trộn lẫn, ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng còi.
Khương Dịch đáp: “Đang đợi em cười.”
“Đừng nháo……”
“Không nháo,” Khương Dịch cười nhẹ, “Ngẩng đầu.”
Lúc này Trì Yên mới phát hiện ra có điểm không đúng lắm, vừa nâng mắt lên, quả nhiên thấy một người đàn ông không biết đã đến đối diện từ khi nào.
Bởi vì cốt truyện yêu cầu, hôm nay cảnh quay không phải ở trong phòng kín, phim trường là dạng nửa kín, một bên kia, cách đó không xa chính là một con đường cái rộng mở.
Chỗ anh đứng kia, xung quang coa không ít diễn viên và quay phim ngang qua, hoặc cúi đầu bận rộn đi qua, hoặc mắt sáng ngời nhìn thêm mấy lần.
Tim Trì Yên đột nhiên đập nhanh hơn hẳn.
Cô vẫn luôn cảm thấy ở cùng Khương Dịch luôn có một cảm giác vợ chồng già quen thuộc.
Nhưng tại giây phút này, lạu không thể nào kiềm chế được trái tim bang bang nhảy loạn của mình.
Cách những người qua đường ngẫu nhiên, Trì Yên có thể nhận ra anh, nhưng lại không nhìn rõ vẻ mặt anh lúc ấy.
Tay cô chỉ siết chặt chút, lời muốn nói ra lại nghẹn lại, Khương Dịch mở miệng trước: “Ngủ không ngon sao?”
Giọng Trì Yên rầu rĩ đáp: “Đều tại anh.”
Mãi đến bây giờ, mắt cô vẫn còn hơi căng lên, trợn mắt nhắm mắt đều cảm thấy khó chịu.
Vì tránh cho có người phát hiện điểm lạ, Trì Yên cúi thấp đầu không nhìn anh—— dù sao nhìn cũng không rõ.
Trì Yên dùng một tay nhàn rỗi khác cầm lên cái kính râm, cực kì đoan trang đeo lên, bọng mắt đen sì tuy đã được che lại nhưng vẫn nhìn ra không có chút tinh thần.
“Bang” một tiếng vang nhỏ, Trì Yên khép gương lại, nhẹ che lại một cái ngáp, giọng anh ở đầu kia dường như đồng thời rơi xuống cùng tiếng này: “Ân, đều tại anh.”
Trì Yên vẫn cúi đầu như cũ, oán khí bất tri bất giác tiêu hơn phân nửa.
“Hôm nay mấy giờ quay xong?”
Trì Yên bắt đầu nhìn thời gian, cùng với mấy cảnh diễn còn lại của cô ngày hôm nay trên kịch bản, bảo thủ nói ra một con số: “Đại khái 8 giờ tối.”
Cảnh diễn của cô còn lại không nhiều lắm, nhưng trạng thái của mọi người hôm nay đều không được tốt
Huống chi còn có một cảnh quay phải quay ở bể bơi, Trì Yên không tính là vịt lên cạn, nhưng quả thật cũng không tính là biết bơi, chờ lát nữa xuống nước sợ còn phải tốn thêm nửa giờ điều chỉnh trạng thái nữa.
Trì Yên nâng mặt, mặc dù tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng vẫn đem ánh mắt yên lặng dừng trên người anh, “Anh muốn chờ em cùng về sao?”
Bây giờ còn chưa đến 6 giờ.
Trì Yên suy nghĩ một chút, không đợi Khương Dịch trả lời, lại lên tiếng trước: “Anh vẫn là về trước đi……”
“Sợ bị người ta nhìn thấy à?”
“Không phải ——” Khương Dịch không nhắc nhở, cô cũng thiếu chút nữa quên luôn vấn đề này, cô vuốt cằm nhìn anh, vô thực cảm thấy cách xa như vậy không thấy vẻ mặt của ạn cũng khá tốt, “Sợ anh quá mệt mỏi.”
“Vậy em ngoan, cười một chút, anh lập tức không mệt.”
Khóe miệng Trì Yên nghẻn lên: “Anh có thể thấy sao?”
Cô nhớ rõ thị lực của Khương Dịch cũng không tốt lắm.
Quả nhiên, Khương Dịch đáp cô: “Vậy em đến gần đây một chút.”
Trì Yên lại nhìn thời gian.
Còn mười phút.
Tiếng người bốn phía càng lúc càng ồn ào, tiếng học thoại rồi diễn tập không dứt bên tai, bên người Trì Yên cũng không dứt tiếng người lui tới lui
đi.
Cô cũng không chậm trễ, đứng dậy đi theo sau một nhân viên công tác ở trường quay đang bận bận rộn rộn, ra vẻ bình tĩnh từng bước một đi về bên kia.
Mỗi một bước đi, khoảng cách giữa hai người lại càng gần.
Trì Yên cũng có thể nhìn rõ vẻ mặt anh rồi. .
Trên cằm Khương Dịch có lún phún ít râu, không nhiều lắm, Trì Yên thậm chí có thể số sợi.
Tầm mắt lại hướng lên trên, chính là độ cong đôi môi mỏng đẹp đẽ của anh, sống mũi cao, cùng với cặp mắt đào hoa ôn nhu lại đa tình.
Khuôn mặt mang ý cười.
Ánh mắt Trì Yên dừng trên mặt anh một hồi lâu, vừa định thu lại, đã thấy chân mình bị vướng.
Trọng tâm không vững, Trì Yên nhẹ nhàng “A” một tiếng, lúc phản ứng lại, đã vòng tay ra ngoài.
Giây tiếp theo, bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ túm chặt cổ tay áo sơ mi của anh.
Khương Dịch hạ mắt, một tay nhẹ đáp lên eo cô, đặc biệt quy củ đỡ cô đứng vững.
Chung quanh đã có người nhìn qua, thấy cô không có việc gì mới lại bận rộn việc mình.
Trong mắt người ngoài, hai người bọn họ căn bản chỉ là những người xa lạ. Người đàn ông quá mức thân sĩ, ngược lại cô lại có vẻ như chủ động nhào vào trong ngực người kia.
Dù sao chung quanh còn có nhiều người như vậy, nói không chừng lúc nào đó lại có người chú ý đến bọn họ. Trì Yên có tật giật mình muốn đẩy anh ra, tay mới vừa vươn ra, Khương Dịch đã thu tay lại.
Trì Yên hít một hơi, ngẩng đầu, đúng lúc anh khẽ nâng ngón trỏ hạ xuống.
Dừng bên khóe môi cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Cười rộ lên rất đẹp.”
Khóe miệng Trì Yên giật giật.
Loại tư thế này rất dễ làm người ta hiểu lầm, nhưng một lúc lâu cô cũng không phản ứng lại được.
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô.
Trì Yên rất đẹp, đôi mắt có thần, đôi môi ửng đỏ.
Cười hay không cười đều đẹp.
Đẹp đến mức anh vừa nhìn thấy cô, đã muốn ôm vào trong lòng.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Khương Dịch lại cảm thấy mình có bệnh rồi, rời mắt qua một bên, trước khi Trì Yên phản ứng lại đã lui xuống nửa bước.
Khóe môi anh hơi câu, ý vị không rõ nhìn Trì Yên liếc mắt một cái, nhấc chân rời khỏi phim trường.
Mấy diễn viên quần chúng phần lớn không quen biết Khương Dịch, chỉ xem anh là tiện đường đi ngang qua trông thấy người ta quay phim mà thôi, mà cái người qua đường này, lại vừa đúng lúc lại đẹp trai nữa.
Không ai nghĩ gì nhiều
Bên môi Trì Yên dường như còn lưu lại độ ấm trên ngón tay anh, cô giơ tay chạm chạm, mới vừa bỏ điện thoại bên tai xuống lại thấy màn hình di động sáng lên một chút.
Một tin nhắn vừa đến, là Khương Dịch.
【 Quay xong gọi cho anh 】
Vừa nâng mắt, bóng dáng anh đã sớm biến mất khổ tầm nhìn.
Ngay sau đó một cái tin khác lại đến ——【 buổi tối phải về Giang Nam nhất phẩm một chuyến. 】
Mí mắt Trì Yên nhảy lên một cái
【 ba mẹ đều ở nhà sao? 】
Trì Yên vẫn có chút sợ Khương Bác Đào, cứ nghĩ đến lại cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Bên kia đáp rất nhanh, là một cuộc gọi.
Trì Yên mới nhận nghe, giọng Khương Dịch đã truyền tới, trầm thấp dịu dàng, tỏ ý trấn an: “Đừng sợ a bà xã, không ai bắt nạt được em cả.”