Tia nắng đầu tiên của bình minh đang nhẹ nhàng mà chậm rãi sưởi ấm đi từng còn đường lớn nhỏ , trong không khí nhộn nhịp nhiều người qua lại ấy có một hình dáng cậu thanh niên đang đứng dưới sân trường.
Hình dáng người này cao tầm một mét bảy mươi lăm thân thể cao ráo nhưng lại có phần thon dài , nhìn lên khuôn mặt thì chẳng có lẽ gì đặt biết cả trông rất bình thường.
Nhưng nếu có người nhìn châm chú vào khuôn mặt ấy thì sẽ nhìn ra ánh mắt của cậu thanh niên thật mê người kèm theo chiếc mũi cao và bờ môi bỏng thì càng tăng thêm sức hút.
Câu thanh niên dáng vẽ cao ráo mà có phần lạnh lùng ấy tên là Lưu Vũ Thần , là một trong những người bị xem thường nhất trong cái ngôi trường này.
Thật là ngôi trường này là một trong những nơi xa hoa bậc nhất đất nước , một nơi mà chỉ giành có các cậu ấm hoặc doanh nhân quý tộc mới có thể vào nơi này.
Nếu như có người trong tập đoàn tài chính toàn cầu Đại Hoa ở đây ,thì bọn họ sẽ biết Lưu Vũ Thần hắn là nhị thiếu gia của Đại Hoa được ba mẹ không yêu thương mà đuổi ra khỏi nhà từ lúc còn nhỏ.
Chẳng hiểu tại sao một tập đoàn tài chính toàn cầu như thế lại có một truyền thuyết nếu như gia tộc có thai song sinh thì chỉ được quyền giữ lại một người mà thôi.
Đương nhiên Lưu Vũ Thần hắn là thằng nhóc xui xẽo bị vứt bỏ ấy rồi , sở dĩ Lưu Vũ Thần còn sống tới bây giờ là vị năm đó Ông hắn thương sót mới bảo vứt đi cho một người tầm thường nuôi dưỡng thấm thoát thì củng đã qua được mười bảy năm.
Những người trong ngôi trường này đều cho rằng hắn lọt vào nơi này là do học bỗng của quốc gia , nhưng sự thật thì củng chẳng ai có thể biết được.
Đương nhiên những người trong trường này đều xem hắn là người không cùng đẳng cấp nên hiếm ai tới mở miệng bắt chuyện với Lưu Vũ Thần cả.
Trong khi Lưu Vũ Thần thu xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu thì chợt nghe những tiếng xung quanh