Nghiêm Á Hiên nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi , bà Nghiêm thấy thế liền lo lắng nói.
" Hiên Hiên , con đi đâu thế ? Nếu con có chuyện gì ba mẹ sống không nổi đau ? Con biết tình cảm của ba mẹ đối với con mà đúng không ?"
Nghiêm Á Hiên vẫn không lớn tiếng mà chỉ nhỏ nhẹ đáp lời.
" Con đi dạo một chút một thôi, lác nữa con sẽ về dùng cơm !"
Nói xong Nghiêm Á Hiên liền chậm rãi rời đi , thời gian lại thấm thoát trôi qua Nghiêm Á Hiên lê bộ từng bước chân nhưng chẳng suy nghĩ gì cả.
Khi cô lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã đứng trước căn nhà cũ của Lưu Vũ Thần.
Theo phản xạ Nghiêm Á Hiên muốn biết là mật khẩu có thay đổi thay không nên đã nhanh chóng nhập vào.
" Rắc.
.
!"
Tiếng cửa mở vang lên Nghiêm Á Hiên hít sâu một hơi cố kìm lại tâm tình kích động của mình mà bước vào bên trong , đưa ánh mắt nhìn xung quanh thì thấy mọi vật đều ngăn nắp như xưa nhưng những chú mèo nhỏ đã được chuyển đi từ lúc nào.
Nghiêm Á Hiên đi dạo quanh phía dưới một vòng hồi ức lại những kỹ niệm đẹp đôi bàn chân chậm rãi tiếng vào trong căn phòng quen thuộc của Lưu Vũ Thần.
" Két.
.
!"
Tiếng mở cửa vang lên Nghiêm Á Hiên bước vào bên trong , xuất hiện trước mặt cô là một chiếc giường quen thuộc và khu học tập chẳng khác đi đâu được kia.
Nhưng điều làm cho Nghiêm Á Hiên đứng nhìn thấy thần là những dòng chữ được khắc lên vách tường.
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật một tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật hai tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật ba tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật bốn tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật năm tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật sáu tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật bảy tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật tám tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật chín tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật mười tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật mười một tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật mười hai tuổi !"
" Hiên Hiên , chúng mừng em xinh nhật mười ba tuổi !"
" Hiên Hiên