Nghe hắn nói và có sắc mặt như thế thì trong lòng Nghiêm Á Hiên rất gấp gáp sợ Lưu Vũ Thần hiểu sai ý mình mà mở miệng.
" Không!.
không có ! Chỉ là tôi cảm thấy anh rất giỏi và củng rất ngưỡng mộ cuộc sống như thế này !"
Lưu Vũ Thần khó hiểu nhìn cô nói.
" Ngưỡng mộ ! Cô đang đùa với tôi sao ?"
Nghiêm Á Hiên nở nụ cười giải thích.
" Không có ! Tôi thấy anh sống một mình rất tự do và thoải mái , chẳng cần phải xem sắc mặt và lời nói của ai cả muốn làm gì thì cứ buông tay là được không phải hay sao ? Tuy là mưu sinh rất khó khăn nhưng thứ gì củng có giá trị của nó cả , tôi biết anh đã đánh đổi rất nhiều và cái cảm giác đó một người như tôi sẽ không hiểu được ! Nên chẳng biết nói làm sao mới phải ?"
Thấy Nghiêm Á Hiên giải thích như thế thì trong lòng Lưu Vũ Thần có chút ấm áp và cái cảm giác như thế này từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua.
Trầm đi được vài hơi thở Lưu Vũ Thần mở miệng.
" Tôi tin lời cô nói ! "
Âm thanh như máy móc của hắn vừa dứt thì cả không gian trở nên yên tĩnh hẳn đi xung quanh chỉ còn nghe thế tiếng chén đũa vang lên.
Thời gian lại vô tình trôi qua rất nhanh , khi dùng bữa trưa xong Lưu Vũ Thần đứng dậy định thu dọn chén đũa thì Nghiêm Á Hiên nói.
" Anh lên nghĩ ngơi rồi chiều còn phải đi làm , những việc rữa chén bát này để tôi làm là được !"
Câu nói này vừa vang lên truyền đến bên tai Lưu Vũ Thần thì cho dù Nghiêm Á Hiên muốn thu hồi củng chẳng còn kịp nữa.
Bỡi vì câu nói này thật sự không phù hợp với hoàn cảnh của hai người lắm , phải hình dung là câu nói trên là lời quan tâm của một người vợ mới cưới dành cho chồng mình thì chuẩn hơn nhiều.
Nghiêm Á Hiên sắc mặt đỏ bừng mà vội giải thích.
" Không ! không! không phải