Nghiêm Á Hiên trong cơn mơ màng nghe thấy lời nói gấp gáp này của hắn liền hiểu ý đưa bàn tay nhỏ nhắn ra cầm lấy cái vật t0 lớn đầy gân guốc ấy vào miệng mà l.
iếm l.
áp.
" Ưm.
.
ưm.
.
! Em thật giỏi , tôi đưa em lên phòng tắm !"
Vài hơi thở sau thân thể Lưu Vũ Thần liền rung rẩy và phóng những tinh hoa kia vào bên trong chiếc miệng nhỏ của Nghiêm Á Hiên.
Nghiêm Á Hiên chậm rãi như một thói quen một nuốt hết xuống bụng chiếc lưỡi đinh hương ấy lại giúp hắn làm sạch những chất nhờn có sót lại trên cái vật t0 lớn ấm nóng ấy , sau khi xong việc thì cô mới lười biến khép mở đôi mắt.
Lưu Vũ Thần nói xong liền chậm rãi bế thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên vào trong lòng mà đi lên căn phòng tắm , Nghiêm Á Hiên không phản kháng mà ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng ngực rắn chặt tham lam hít thở lấy mùi hương từ người Lưu Vũ Thần.
Bước vào trong căn phòng tắm Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng đặt thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên vào bồn tắm rồi ôn nhu xã nước , Lưu Vũ Thần đặt tay xuống bồn tắm để thử độ ấm sao cho vừa phải khi mặt nước lên đến xương vai xanh kia của Nghiêm Á Hiên thì hắn mới nhẹ tay tắt nước.
Nghiêm Á Hiên khép mờ đôi mặt hưởng thụ lấy sự chăm sóc tận tình này của Lưu Vũ Thần , cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn kì cọ khắp cơ thể mình giống như chăm sóc từ chút một làm cho nội tâm tận sâu trong đáy lòng kia của Nghiêm Á Hiên một lần nữa rung động.
Có lẽ cả đời này bản thân Nghiêm Á Hiên thật sự không quên được những kỹ niệm cùng Lưu Vũ Thần , không quên được sự ôn nhu chu đáo , chẳng quên được nụ cười lưu manh kèm một chút bất cần đời kia của hắn , đặc biết là khuôn mặt ưa nhìn kèm theo một chút điểm muốn ăn đòn kia có lẽ đã khắc sâu trong tâm trí cô.
Cảm nhận được mái tóc mềm của mình được chải mượt thì Nghiêm Á Hiên không kìm được nội tâm muốn nhìn thấy dáng vẽ chu đáo này của Lưu Vũ Thần liền mở mắt.
Xuất hiện trước