Nói xong Diệp Cơ Uyển và người đang ông kia cùnng uống cạn cả ly rượu vang , phải nói người đang ông trung niên kia rất hiểu tâm lý phụ nữ đặc biệt là những đứa nhóc mới lớn chỉ mới mười tám đôi mươi kia như Diệp Cơ Uyển thì quá hợp khẩu vị.
Đúng như Lưu Vũ Thần đã từng thấy , sau vài cuộc mời rượu thì trong một phút giây không chú ý người đang ông trung niên đã bỏ thứ gì đó vào rượu và đương nhiên Diệp Cơ Uyển chẳng biết gì mà uống sạch còn cười nói rất vui vẽ.
Lưu Vũ Thần liền lắc đầu thở dài ngán ngẩm vì hắn biết thứ gì vừa bỏ trong rượu , thật sự giây phút này hắn rất muốn gọi Nghiêm Á Hiên đến đưa Diệp Cơ Uyển về nhà nhưng nghĩ đến thời gian đã về đêm muộn thì lại thôi.
Khoảng một lác lâu khi đã hết thời gian làm việc và thuốc trong người Diệp Cơ Uyển bắt đầu thấm dần thì Lưu Vũ Thần liền xuất hiện trước mặt hai người với bộ mặt vô hại nói.
" Cơ Uyển cậu củng ở đây à ? Hay là mình đưa cậu về , say như thế này rồi về sẽ không an toàn đâu !"
Cho dù Diệp Cơ Uyển có ngốc đến mức nào thì phút giây này củng biết trong người mình có vấn đề nên vội vã gấp gáp nói.
" Được , cậu đưa mình tới trước nhà là được ! Ba mình là làm trong cơ quan nên có chút nghiêm khắc !"
Lưu Vũ Thần hiểu ý liền nhanh chóng đưa Diệp Cơ Uyển ra bên ngoài và lao lên xe trong ánh mắt ngỡ ngàng kia của người đàn ông trung niên kia , miệng người này không kìm được thầm mắn một câu th ô tục.
" Mẹ nó , còn một chút nữa là thành công rồi !"
Trên xe , thân thể Diệp Cơ Uyển không ngừng nóng lên và cảm thấy toàn thân rất khó chịu suy nghĩ hiện tại của cô lúc này chỉ muốn cỡ hết những thứ vướn bận trên người cho đỡ nóng mà thôi.
Do hôm nay Diệp Cơ Uyển khoắc trên mình một chiếc váy màu đỏ khá ngắn nên có thể