Nghĩ đến đây thì trong lòng Nghiêm Á Hiên lại nặng trĩu chẳng biết nói thêm gì cả , cô biết cho dù ba mẹ cho thường mình động ý cho cô ở cùng hắn thì cuộc đời sau này Lưu Vũ Thần dễ chịu hay sao.
Nghiêm Á Hiên thừa biết hắn là một người có con đường và lựa chọn của mình nên củng chẳng ép buộc gì hắn cả , thấy cô mặt ủ mày chau Lưu Vũ Thần liền mở miệng nói.
" Em suy nghĩ tiêu cực làm gì chứ ? Nếu em muốn thì có thể đi qua đó du học củng tôi ? Không lẽ nhà em thiếu tiền hay sao chứ ?"
Nghe hắn nói như thế những buồn phiền trong lòng cô như nước trôi đi chẳng còn chút gì nữa , cái khó nhất hiện tại là muốn ba mẹ mình chấp nhận Lưu Vũ Thần chứ về khoảng cách cô muốn gặp thì lúc nào mà chẳng được chứ.
Nghĩ đến đây Nghiêm Á Hiên lại nở nụ cười xinh đẹp có chút quyến rủ nói.
" Tôi biết rồi chúng ta ăn cơm thôi , tối nay tôi ở lại cùng anh được không ?"
Lưu Vũ Thần chẳng biết là trùng hợp hay cố ý dạo gần đây hắn củng xin nghĩ vài ngày để làm thủ tục chuẩn bị chuyển trường , nghĩ như thế Lưu Vũ Thần lại nở nụ cười lưu manh như những lúc ở gần Nghiêm Á Hiên mà nói.
" Hiên Hiên , hay là chúng ta làm một chúng chuyện quan trọng được không ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế đôi gò má liền đỏ bừng vì cô hiểu ý hắn nói là như thế nào , nhưng mà khóe miệng cô lại nở một nụ cười tươi đẹp như hoa hướng dương đáp.
" Được , chúng ta lên phòng hay ở ghế sofa ?"
Đôi đồng tử của Lưu Vũ Thần xoay tròn như nghĩ ra được một trò chơi nào đó thú vị mà mới mẽ lắm vậy , hắn nhếch mép cười lưu manh đáp.
" Hiên Hiên , hay là một chút nữa em rửa chén bát phần còn lại thì để tôi được không ?"
Trái tim