Lục Yên chậm rãi dắt xe đến gần cửa tiệm, trên người là chiếc áo khoác xanh trắng kéo cao che cái cổ trắng ngần, tóc búi cao chút son đỏ tô điểm đôi môi.
Tuy chưa được chỉnh chu nhưng không đến nổi lòa xòa, cô chuẩn bị một lúc mới bước vào bên trong.
“Anh chủ ơi, thấy bên ngoài để bảng tuyển nhân sự, em muốn ứng tuyển.” Lục Yên vừa chỉ tay ra bên ngoài vừa nói.
Chủ tiệm mừng rỡ, mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, em ngồi xuống đây anh muốn phỏng vấn một chút.
Đăng tuyển cả ngày nay không ai đến, anh còn tưởng phải đóng cửa một thời gian rồi, hiện tại đang rất gấp.”
Lục Yên ngồi xuống ghế gỗ trong lòng dâng đầy nỗi sợ, cô chưa từng chăm sóc hoa chỉ biết nhận hoa người khác tặng.
Đón lấy ly nước lọc từ tay người chủ như nhận đặc ân, tay cô không ngừng truyền nhiệt vào lớp thủy tinh trong suốt.
“Em đã làm thêm ở đâu chưa, nhìn độ tuổi hẳn là đang học cao trung nhỉ?”
Cô gật đầu đáp: “Em từng làm pha chế ạ, hiện tại sắp vào năm hai cao trung.”
Việc pha chế có thể nhắc đến đó chính là pha trà, cafe cho chủ tịch và tổng giám đốc tập đoàn Minh Niên ở thế giới mà trước đây cô sống.
Có người từng nói với Lục Yên, trong lúc phỏng vấn không nhất thiết phải thành thành thật thật, người bị thiệt chỉ có bản thân mà thôi.
“Em hiểu biết về hoa đến mức độ nào?”
“Rất ít ạ nhưng em có thể học.
Ba ngày em sẽ làm quen với những điều cơ bản.” Lục Yên biểu thị trên gương mặt rằng việc này chắc chắn làm được.
Người chủ tỏ ra thái độ cực kỳ hài lòng, chỉ bảo cô để lại số điện thoại ngày mai có kết quả.
Nếu như trong ngày hôm nay không có ai đến nữa, Lục Yên nhất định là đối tượng được chọn.
Việc làm tiếp theo cực kỳ đơn giản đó chính là chờ đợi, ngủ một giấc thật ngon để ngày mai bắt đầu vào ngôi trường mới.
‘Ngày mai phải quay lại trường rồi, lo lắng thật đấy!’
Dòng trạng thái cùng với bức ảnh chụp bầu trời trời đêm trong veo, người qua loa cho rằng đó chỉ là một bức ảnh với màu đen nhàm chán, người cố ý sẽ nhìn thấy được những vì sao khi phóng to bức ảnh.
Lục Yên đánh răng trước khi ngủ, dáng vẻ vô cùng thư thả.
Khí sắc của lúc này giống con người hơn rồi, không còn nhợt nhạt khô héo như ngày đầu tiên khi nhìn cơ thể này trong gương.
【Nhiệm vụ: Đi dạo đêm khuya! +3】
Lục Yên đang phân vân, ba điểm đã có thể đem cô ra khỏi nhà có bị thiệt hay không?
“Một điểm cũng là điểm.”
Lục Yên rửa hết bọt trong khoang miệng, cầm lấy áo khoác ra ngoài chạy bộ.
Đời trước tuy không phải đại tiểu thư thì cũng là nhị tiểu thư nhà họ Lục, ra ngoài có người đưa đón, chân ít khi chạm đất.
Càng hiếm khi tập thể dục bằng việc chạy bên ngoài, nhưng cái cảm giác này không tồi chút nào.
Lục Yên giữ hơi thở ổn định,