“Tôi về đây.”
“Ừm.” Trương Ngạn Duy khẽ đáp.
Muốn đưa cô về nhà vì cảm kích đối phương, thực tại vang lên tiếng nhắc nhở khiến hắn trở nên trầm lắng mà không thể nói thêm câu nào khác.
Lục Yên vươn vai hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý bắt xe buýt để về, thần kỳ ở chỗ chiếc xe đạp xuất hiện rồi.
Vật về với chủ là được không cần truy cứu, Lục Yên tung tăng đạp xe trên con đường, tận hưởng làn gió chiều mang không khí ẩm ướt.
【Nhiệm vụ phụ: Ánh sáng cuối cùng của ngày, đứng ở cây cầu bất kỳ ngắm hoàng hôn +5】
Biết nói tiếng người rồi, cô nhếch mép thầm nghĩ.
Trước mặt có cây cầu bắc qua dòng sông, dòng sông này vừa rộng vừa dài, đích đến biết là đổ ra biển đông nhưng dưới ánh hoàng hôn, nó dài dằng dặc phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Hoàng hôn dịu dàng ôm lấy vỗ về Lục Yên, dường như biết cô đang nhớ người thân, luôn mong mỏi quay về cố hương.
Cảnh đẹp như vậy không chụp tấm hình lưu giữ thì thật phí, nghĩ là làm.
Lục Yên đưa điện thoại lên cao chụp gương mặt của mình khi ở ngược sáng, mặc dù chất lượng khá tệ nhưng làn da của thân chủ trắng sáng, vớt vát lại phần nào.
Tay cầm điện thoại buông thõng bên ngoài thành cầu, chân nhón gót.
Tiếng xe chạy bên cạnh dần dần phai nhạt, cô hòa mình vào cảnh mà quên mất bản thân đã đứng ở đây bao lâu.
“Cô gái, còn trẻ như vậy đã muốn tìm cái chết, không đáng.”
Lục Yên quay đầu nhìn thấy hai ba chiếc ô tô nối đuôi nhau, người thì đã ra khỏi xe chực chờ sẵn người thì hạ kính xe hoang mang dõi theo.
【Điểm tích lũy: 33】
Cuối gặp người cô chân thành nói: “Xin lỗi đã khiến mọi người hiểu lầm ạ.”
“Về nhà đi con gái, gió lạnh lắm.”
Câu nói nhắc nhở kia mang bao ấm áp nhưng nó không làm vơi bớt đi sự ngại ngùng.
Lục Yên tiếp tục trở về chỗ thuê, lao vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Sấy tóc chưa khô đã vội vã mở điện thoại phát trực tiếp, người xem ùa vào nhanh chóng.
Khác với phản ứng của mọi khi, bình luận tiêu cực mọi ngày vẫn có nhưng hôm nay đặt biệt nhiều.
‘Rác rưởi, chỉ biết câu dẫn nam nhân’
‘Đồ khốn giả tạo tiếp tay cho bạo lực học đường’
‘Cái thứ giỏi nịnh bợ’
‘Sống giả tạo, thật kinh tởm’
‘Tôi xem những buổi livestream trước đây của cô ta rồi, toàn nấu cho lợn ăn.
Nhất định không dám bỏ vào mồm.’
‘Vậy chẳng lẽ đem đi đổ sao? Mỗi ngày có bao nhiêu người chết vì đói chứ? Thật quá đáng!’
Thậm chí những bức ảnh cô đăng gần đây cũng bị chỉ trích thậm tệ.
Nhìn thấy những bình luận tiêu cực gương mặt của Lục Yên không chút gợn sóng, đãi ngộ đặc biệt này từ khi bước xuống sân trường đã phát hiện ra rồi.
Trò của bọn tiểu nhân!
“Hôm nay tôi đi qua một cây cầu trong nó khá bình thường.” Lục Yên chậm rãi nói tiếp “Là do hoàng hôn tô vẽ màu cho nó, đẹp đến mê người.
Dòng sông xanh trộn lẫn với sắc cam, thêm