Vị khách mở to mắt, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Thật ngoài sức tưởng tượng, cô khéo tay hơn tôi nghĩ.”
Được khen mà không dám nhận, cô cứ cười cười ái ngại.
Vị khách thanh toán tiền vui vẻ rời đi, Lục Yên thầm mong mọi chuyện suôn sẻ.
【Quý khách yên tâm, hệ thống chấm bó hoa 8/10, trừ điểm vụn về và thời gian hoàn thành khá lâu】
“Tôi…”
Leng keng!
Người thanh niên bước vào với phong thái vui vẻ, khí thế hừng hực nói: “Tôi cần một bó hoa để tỏ tình, cô xem làm giúp tôi.”
Lục Yên ngơ ngác dần dần mới thích ứng, lần này cô được vị khách giao phó toàn quyền quyết định.
Cái khó là làm vị kia hài lòng, nếu đồng ý thì càng tốt.
Nhớ lại lần được chàng trai cùng trường tỏ tình, Lục Yên khá ấn tượng với bó hoa hồng sẫm.
Mà người thanh niên trước mắt lại cực kỳ hợp khi đi cùng bó hoa ấy.
Cô dựa vào trí nhớ tái hiện bó hoa, vô cùng cảm kích vì đóa hồng ngày hôm nay khoe đủ sắc, vừa cao sang quý phái vừa giữ được nét trầm.
Người thanh niên rời đi với đóa hoa hồng được bao bọc bởi lớp lấy nhúng, quấn thêm một lớp giấy đen tạo thêm cảm giác thần bí.
Lục Yên thấp thỏm lo âu, một lần nữa thầm cầu mong mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.
Ngày đầu tiên đi làm không quá khắc nghiệt, hầu như ai ai cũng vui vẻ bước vào cửa hàng, mỗi cô là ưu sầu khi bọn họ bước ra khỏi cánh cửa.
Đúng năm giờ chiều Lục Yên khóa cửa cẩn thận lủi thủi ra về.
Việc quan trọng nhất là trả xe cho bạn cùng bàn, đem cái đống sắt vụn đến nơi sửa chữa lắp cái bánh trước vào.
Lục Yên đang suy diễn đến cảnh tượng người ta bảo không có bánh xe trùng khớp, phải lắp cái khác vào để đi tạm, miệng thầm cười khúc khích rồi nụ cười chợt cứng đờ khi thấy người thanh niên ngồi ở vệ đường, tay đang cầm bó hoa hồng mà chính tay cô làm ra, đang gục mặt như thể bị người khác bỏ rơi.
Cô đang phân giữa việc nhắm mắt làm ngơ hay là…
“Bó hoa không đẹp bằng sự chân thành của người trao nó đâu.” Lục Yên gác chống xe, ngồi xuống bên cạnh người thanh niên “Anh có cần người tâm sự không?”
Đối phương không ngẩn đầu, thấp giọng nói: “Tôi thích đồng nghiệp, ngày hôm nay tôi đem bó hoa đến nói rằng tôi thích cô ấy, đối phương lại thẳng thừng từ chối với lý do là không thích một tên nghèo.”
“Tôi thích suy nghĩ đó.”
Người thanh niên ngậm ngùi vì câu nói của Lục Yên, không có phản bác gì nữa.
Lục Yên bình tĩnh nói tiếp: “Vì cái suy nghĩ đó mà một chàng trai tốt không vướng vào mối tình chỉ toàn nghĩ đến vật chất.”
“Tại sao cô biết tôi tốt?” Người thanh niên xoay đầu nhìn chăm chú, nghiêm túc hỏi.
Lục Yên chỉ vào bó hoa nói: “Thứ xinh đẹp này anh còn không nỡ vứt, chứng tỏ là người tốt.”
Thực ra cô có chút chột dạ, người vừa gặp lần một, lần hai làm sao chắc chắn