Cảm giác vì mình mà liên lụy người khác nó nặng nề, tặng kèm theo thứ khó chịu dai dẳng, khiến cảm xúc cứ thụt lùi.
Hít một hơi đầy phổi, ngoài bụi bẩn và khói xe cô chẳng cảm nhận được gì, nhưng trong lòng ổn định hơn rồi.
“Cho tôi xuống gần ở cổng trường.” Lục Yên vui vẻ căn dặn.
Vì hắn đang quay lưng với cô, cộng thêm khẩu trang mà vô tư để lộ biểu cảm chân thật, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Tránh đi một phiền phức ấy mà.” Nói rồi vỗ nhẹ vào lưng Trương Ngạn Duy “Đến đây là được rồi.”
Hắn giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đạp xe, vì sợ cô tự tiện nhảy xuống dẫn đến bị thương mà cố ý đẩy nhanh tốc độ.
Hệt như đang tham gia cuộc thi, mà cả hai chính là kẻ dẫn đầu.
Đột nhiên tăng tốc khiến Lục Yên bất ngờ, vội vã níu gốc áo đối phương: “Nhập học có mới mấy ngày, tôi không muốn phải nghỉ chỉ vì té xe.”
Cô tiếp tục nói: “Được rồi, đạp chậm thôi để mọi người nhìn một chút.”
Cố ý nói như thế là muốn xoay chuyển ý nghĩ cứng nhắc của bạn cùng bạn, lại không biết bạn cùng bạn cứng đầu đến cỡ nào.
Hắn thật sự để mọi người nhìn ngắm thỏa thích, ai cũng chỉ tay năm ngón khiến cô muốn chui xuống cái hang nào đấy trốn tạm.
Lục Yên, một học sinh mới chuyển đến đang là tiêu điểm của cả trường, không khéo khối trên còn kéo xuống hỏi thăm sức khỏe.
Cô thảm rồi!
Cả hai cùng nhau vào cổng trường, cùng nhau xuất hiện tại lớp dĩ nhiên cũng là điều bình thường.
Lục Yên phấn khởi bừng bừng, chờ xem bọn người kia nói được gì, có khi Trương Ngạn Duy sẽ bị kéo vào mắng chung.
Những gì cô biết về con người này thật sự không nhiều, là một chàng thiếu niên trầm tính và tự lập, đặc biệt tốt từ suy nghĩ đến hành động.
Theo suy đoán trong nhà không yên ổn mới xảy ra cớ sụ có anh trai cùng cha khác mẹ, chắc chắn một điều không phải thiếu gia của nhà nào đó.
Cô thầm niệm chú để giảm bớt tội nghiệt cho bản thân, vì cố ý kéo hắn vào rắc rối.
Đứng bên cạnh Trương Ngạn Duy có thể cảm nhận rõ phần ánh sáng chiếu vào lớp bị chắn đi mất.
Lục Yên an tâm hơn vài phần, cô tự hỏi khi bản thân bị đánh hắn có ra tay cứu giúp không? Hiện tại khiến cô lầm tưởng rằng đáp án là có.
Lủi thủi theo đuôi bạn cùng bàn, cô lướt qua Thẩm An An còn không quên lén nhìn một cái.
Cảm giác bất an lại xuất hiện, hôm nay im lặng hơn mọi khi.
“Có bạn trai rồi còn theo đuôi người khác, thật là thảm hại.”
Mọi người bắt đầu xôn xao, người ngồi bên cạnh Thẩm An An tên là Dung Anh hất mặt khinh bỉ: “Chó mãi là chó, không theo đuôi thì phải đi ăn chất thải của người khác đấy.”
Mấy lời kia thì thôi đi, câu này thật sự nặng mà.
Nhịn thì không được công nhận, không nhịn thì bị cảnh báo, bất công này ai thấu.
Trương Ngạn Duy điềm tĩnh như không phải chuyện của mình, đẩy chồng vở