Nhà họ Phó được biết đến là gia tộc giàu có bậc nhất Lăng Thành với số tài sản mà không có bất kì một trang báo hay tổ chức nào có thể liệt kê được.
Gia tài của họ là một con số khổng lồ được truyền từ thế hệ cha ông.
Hiện nay, gia tộc họ Phó do Phó Liêm lãnh đạo– một người quyết đoán và vô cùng nghiêm khắc.
Vị thế của gia đình này vốn đã vững vàng trong giới kinh doanh, dưới sự kiểm soát của Phó Liêm lại đường hoàng đặt chân vào vòng xoáy chính trị đầy quyền uy.
Cháu trai trưởng của Phó Liêm chính là Phó Liên Ngạo được mọi người gọi với danh xưng "đứa con của trời".
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, dường như mọi ánh hào quang xung quanh đều soi rọi con đường anh đi.
Học vấn, ngoại hình, tài năng đều cực kì ưu tú.
Phó Liên Ngạo không có vẻ ngoài phong lưu, đào hoa như hầu hết các cậu ấm khác trong giới thượng lưu, cũng không có sự vô tình lạnh lùng toát ra từ xương tủy giống như ông nội của mình, nhưng khí chất cao quý, kiêu ngạo lại như đã ăn sâu vào máu.
Gương mặt của anh mang nét nghiêm nghị và đĩnh đạc.
Có lẽ nhờ sự dạy dỗ cùng kì vọng của Phó Liêm đã dần mài giũa Phó Liên Ngạo trở thành một người vô cùng trưởng thành và chín chắn.
Ở tuổi ba mươi, cậu chủ nhà họ Phó chỉ có duy nhất một mối tình với nhà thiết kế thời trang Viên Tuệ.
Cô gái ấy sở hữu đường nét sắc sảo và ưa nhìn.
Tuy chỉ là một nhà thiết kế tầm trung, nhưng nhờ vào thế lực phía sau của Phó Liên Ngạo nên không có ai trong giới thời trang dám đụng đến Viên Tuệ.
Thật ra Viên Tuệ đã từng nhiều lần nhắc khéo với Phó Liên Ngạo để nhờ anh nâng đỡ, tuy nhiên khả năng của Viên Tuệ lại có hạn nên chẳng mấy ai dám bắt tay kí hợp đồng với cô gái này.
Yêu nhau bảy năm, thời gian dành cho nhau ngày càng ít đi.
Về phía dòng tộc họ Phó, các bậc trưởng bối đều đang hối thúc việc kết hôn của anh.
Phó Liên Ngạo là cháu đích tôn, là người thừa kế duy nhất của gia tộc.
Ông nội cũng đã quá lớn tuổi, không thể đợi thêm được nữa.
Vậy nên, Phó Liên Ngạo đã quyết định nói lời cầu hôn với Viên Tuệ, kết thúc quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt.
Nhà hàng Lanwetday thuộc chuỗi nhà hàng mang phong cách phương Tây của chị gái Phó Liên Ngạo – Phó Ngọc Yên.
Lanwetday tọa lạc tại trung tâm thành phố, từ ngoài vào trong đều mang một cảm giác hoài cổ và độc đáo.
Dọc theo hai bên đường đi là những khóm hoa diên vĩ xinh đẹp được chăm sóc một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Màu gỗ đơn giản quyện cùng giai điệu du dương của tiếng đàn piano càng làm cho không gian nơi đây trở nên ấm cúng và trang trọng.
Trong căn phòng VIP số 1, ánh nến màu vàng nhạt tạo nên khung cảnh mờ ảo, huyền diệu.
Xung quanh được rải những cánh hoa hồng đỏ thắm rực rỡ.
Vị trí trung tâm là hàng trăm bông hoa hồng xếp thành hình trái tim đầy lãng mạn.
Phó Liên Ngạo nhìn thời gian trên đồng hồ, xác định hẳn là Viên Tuệ đã đến dưới sảnh, anh liền ra hiệu cho nhân viên có thể phục vụ món.
Chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng VIP được mở ra.
Phía sau cánh cửa là khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của Viên Tuệ.
Cô ấy nhìn ngắm mọi thứ, trong lòng chợt dâng lên sự lo sợ, chột dạ.
Phó Liên Ngạo không nói lời cầu hôn ngay lập tức mà từ từ bước đến nắm lấy tay Viên Tuệ, dắt cô ấy vào trong.
Viên Tuệ máy móc đi theo anh, cũng không còn tâm trạng đâu mà vui vẻ thưởng thức bữa tối sang trọng dưới ánh nến lung linh.
Anh dẫn Viên Tuệ vào trái tim tình yêu do anh chuẩn bị, quỳ một chân xuống trước mặt cô gái.
Phó Liên Ngạo cầm lấy bàn tay thon dài của cô, dịu dàng nói:
"Viên Tuệ, lấy anh nhé?"
Phong thái uy nghi, nhân cách đạo đức tốt đẹp, một người đàn ông quang minh lỗi lạc như anh vốn dĩ là của Viên Tuệ.
Nhưng anh quá cứng nhắc, quá bảo thủ, điều này khiến Viên Tuệ khó có thể chấp nhận.
Cô ấy là một người phụ nữ có tham vọng, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận việc bản thân mãi mãi nằm ở dưới chân người khác.
Gần đây, công ty đã gửi một tập hồ sơ cho Viên Tuệ, muốn hỏi ý kiến xem cô có đồng ý qua Pháp công tác hai năm hay không?
Đứng giữa cơ hội để phát triển sự nghiệp và người yêu đã đồng hành suốt bảy năm qua, Viên Tuệ có hơi do dự.
Quả thật, Phó Liên Ngạo có khả năng giúp đỡ cô nhưng anh lại không phải người như thế.
Phó Liên Ngạo đã từng thẳng thừng nói với Viên Tuệ rằng: "Em nên tự dùng năng lực của bản thân để chứng minh cho mọi người thấy.
Nếu không thể hoàn thành tốt thì đừng dùng tiền để đá chén cơm của người khác."
Hai người họ là người yêu nhưng Phó Liên Ngạo sẽ không bỏ qua quy tắc của mình để giúp cô ấy chèn ép đối thủ.
Vì câu nói đó, Viên Tuệ đã không nói chuyện với anh hơn một tuần.
Cô ta cứ nghĩ rằng Phó Liên Ngạo sẽ quan tâm đến cô ta một chút, sẽ dỗ dành cô ta.
Nhưng Viên Tuệ nhầm rồi!
Phó Liên Ngạo là con người lí trí vô cùng, khi bản thân không sai, anh tuyệt đối sẽ không nhún nhường dù người đó có là ai đi chăng nữa.
Cuối cùng, Viên Tuệ vẫn phải là người xuống nước giải hòa.
Mắt thấy Phó Liên Ngạo sắp đeo chiếc nhẫn kim cương tinh xảo vào tay mình, Viên Tuệ vội vàng rụt tay về.
Cô cúi thấp đầu, trái tim ẩn sâu trong ngực trái đập thình thịch, áy náy nói với anh:
"Liên Ngạo, em xin lỗi.
Hiện tại, em không thể nào chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Công ty đã tạo cho em cơ hội đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài hai năm.
Em không thể..."
Phó Liên Ngạo vẫn rất kiên trì giải