Một tuần sau khi hôn lễ thế kỉ của người thừa kế nhà họ Phó và cô con gái duy nhất của Bộ trưởng Ngoại giao Liễu Thừa An được tổ chức, thông tin về cuộc liên hôn này vẫn chưa hề lắng xuống.
Không chỉ các phương tiện truyền thông gắng sức tìm hiểu để đưa tin, lên bài, mà fan hâm mộ của Liễu Dung Nghiên cũng bắt đầu hành động.
Tiểu sử, sự nghiệp của Phó Liên Ngạo được đào bới gần như toàn bộ.
Fan của cô không quá vừa ý với cuộc hôn nhân này, chỉ xét riêng về việc Phó Liên Ngạo đã từng có mối tình sâu đậm kéo dài bảy năm với cô gái khác cũng đủ khiến họ không yên tâm về hạnh phúc tương lai của Liễu Dung Nghiên.
Mà cũng có những ý kiến chỉ trích cô, cho rằng sự xuất hiện của Liễu Dung Nghiên đã phá hoại tình yêu của nàng Lọ Lem và chàng Hoàng tử.
Mạng xã hội đang loạn cào cào vì cô nhưng cô lại chẳng mảy may quan tâm.
Nói chính xác hơn là Liễu Dung Nghiên không hề biết việc chồng của mình đang bị các fan chê bai không thương tiếc.
Bởi vì, Liễu Dung Nghiên đang bận bịu với luận văn thạc sĩ và sự kiện kỉ niệm bốn mươi bảy năm thành lập trường.
Đại học S là ngôi trường cô gắn bó suốt hai năm trước khi sang Mỹ du học.
Mới đây, hiệu trưởng của trường đã đặc biệt gửi thư mời cô làm khách quý tới lễ kỉ niệm, đồng thời là người trao học bổng cho các tân sinh viên.
Nhận được lời mời, Liễu Dung Nghiên lập tức đồng ý ngay, còn trở thành trưởng ban hậu cần của buổi lễ.
Cô dậy từ rất sớm, sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ.
Liễu Dung Nghiên tất bật chuẩn bị đồ ăn cho một ngày của Phó Liên Ngạo, sau đó lên phòng tắm rửa và thay quần áo.
Liễu Dung Nghiên chọn cho mình bộ đồ khá đơn giản và lịch sự.
Áo sơ mi màu xanh dương đi kèm là chân váy màu trắng.
Mái tóc vàng được búi thấp, có một vài sợi tóc tùy ý rơi xuống hai bên sườn mặt.
Liễu Dung Nghiên viết lên giấy note lời nhắn cho Phó Liên Ngạo, nhắc anh nhớ mang theo bữa trưa tới tập đoàn.
Cô chào hỏi người làm trong nhà rồi lái xe rời khỏi biệt thự.
Khi cô đến trường học, công tác chuẩn bị đã đến giai đoạn cuối cùng.
Những hàng ghế thẳng tắp, xếp ngay ngắn không lệch đi dù một chút.
Một số thành viên trong đội hậu cần đang gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.
Hiệu trưởng vừa nhìn thấy cô đã vội đi tới, sự vui vẻ trên mặt cũng không có ý che giấu, ông niềm nở chào hỏi cô: "Dung Nghiên đến rồi đấy à? Mau vào hội trường đi em!"
Liễu Dung Nghiên cúi đầu chuẩn góc 90 độ, lễ phép đáp lời: "Em chào thầy ạ!"
Tất cả những sinh viên khác khi nhìn thấy cô đều vô cùng kích động.
Danh tiếng và độ hot của Liễu Dung Nghiên từ trước tới nay là điều không phải bàn cãi.
Ngoại hình xuất chúng, tài năng cũng hơn người, thật sự là một cô gái hoàn hảo không có chỗ nào để chê.
Nếu không phải thầy hiệu trưởng đang đứng cạnh cô, có lẽ đã có hàng trăm học sinh chạy tới để tỏ lòng yêu thích với cô.
Lúc Liễu Dung Nghiên được thầy hiệu trưởng dẫn vào hội trường, xung quanh bất chợt yên lặng.
Các sinh viên vốn đang náo loạn cũng đã ổn định chỗ ngồi ngay ngắn.
Cô gái tiến lên bục phát biểu, cầm micro, một giọng nói nhẹ nhàng và trong trẻo vang lên trong không gian rộng lớn: "Xin chào mọi người, tôi là Liễu Dung Nghiên.
Hôm nay, tôi rất vinh dự khi được trở thành đại diện của hội cựu học sinh phát biểu tại lễ kỉ niệm bốn mươi bảy năm thành lập trường."
Ngay khi cô vừa nói xong, xuất hiện vô số những tiếng vỗ tay tràn đầy hứng thú và vui vẻ.
Các sinh viên trong trường nhìn cô với ánh mắt si mê và thán phục.
Tiết trời đầu thu không quá lạnh, bộ đồ đơn giản trên người cũng chẳng thể che giấu đi nét đẹp của cô.
Tướng mạo của cô là kiểu điển hình cho những tiểu thư nhà quyền quý nhưng lại hơn hẳn những cô gái kia một bậc khí chất.
"Chủ đề hôm nay tôi muốn nói đến là "sống và tồn tại".
Theo các bạn ở đây, con người chúng ta nên sống hay tồn tại trên cuộc đời này?"
Ánh mắt của cô luôn hướng thẳng tới sự đánh giá và quan sát của những người phía dưới mà không hề trốn tránh.
Những tiếng bàn luận sôi nổi và tranh cãi nảy ra.
Đám đông chia làm ba phe, không ngừng thể hiện ý kiến của bản thân là đúng đắn.
Liễu Dung Nghiên nhìn họ một lúc lâu rồi mới lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình.
"Tôi đã từng có một quãng thời gian từ bỏ việc học.
Tôi cảm thấy nó áp lực vô cùng, tôi chẳng thể kiên trì.
Tôi thỏa mãn với thành tích và chỉ muốn tồn tại như bao người khác trên đời.
Nhưng một chuyến đi đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của tôi.
Đoàn thiện nguyện của tôi đã tới Châu Phi, một vùng đất chỉ có thể hình dung bằng những từ như: nghèo đói, hoang tàn và lạc hậu.
Những đứa trẻ ở đấy còn chẳng được trải qua một ngày đi học chứ đừng nói đến việc được đi học.
Có một cậu bé mắc bệnh ung thư ở đó đã nói với tôi rằng: "Cô ơi, con không muốn ở đây, con không muốn chết.
Con muốn trở thành một bác sĩ vĩ đại và cứu giúp mọi người.
Các bạn đang tranh luận giữa sống và tồn tại, vậy liệu bạn hiểu gì về hai từ tưởng chừng giống hệt nhau về nghĩa này? Đối với tôi, con người cần phải sống, phải sống chứ không được phép chỉ tồn tại.
Cành cây, ngọn cỏ, chiếc cốc vô tri vô giác cũng là một sự tồn tại, bạn muốn giống như chúng hay sao?
Con người sinh ra khác chúng, bởi vì chúng ta sinh ra là một sự sống.
Sống để yêu thương, để sẻ chia, để cảm thông và đặc biệt là để sống cùng ước mơ.
Nhiều bạn đang nghĩ tại sao tôi lại đề cập đến nó, đúng chứ? Mục đích tôi nói về nó là bởi tôi biết rõ việc có rất nhiều người có mặt ở đây đang buông thả bản thân, các sinh viên ấy đang cảm thấy "đủ" khi trở thành một phần của ngôi trường này.
Nhưng tôi xin nhấn mạnh rằng, cho dù bạn có là người đứng trên đỉnh cao thì sự cố gắng và thành tựu chưa bao giờ đủ.
Nó thiếu! Bạn càng ở cao, thì yêu cầu xã hội đặt ra cho bạn càng cao hơn, đó là quy luật tự nhiên.
Nếu sau khi đạt được thành tựu, bạn chỉ "tồn tại" trong sự ăn chơi và hưởng thụ mà quên mất việc phải "sống", vươn lên ở một vị trí cao hơn thì thật sự là sự thất bại về nhận thức con người."
Liễu Dung Nghiên đã chỉ ra những thiếu sót về việc giáo dục và chấn chỉnh lại ý thức của sinh viên trong trường một cách đanh thép và quyết liệt.
Cô nhấn mạnh "sống" và "tồn tại" như một chấp niệm.
Cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, bạn cũng phải "sống".
"Sống " có cảm xúc, có ước mơ về một tương lai ngày càng tươi đẹp chứ không phải "tồn tại" và đứng yên một chỗ, thỏa mãn với những gì đang có.
Cô chia sẻ những khó khăn trong việc học tập và nghiên cứu của mình.
Từ ngữ mộc mạc, không cầu kì hoa mĩ với chất giọng mềm mại như một lời tâm tình.
Nhưng lại dễ dàng đi sâu vào