Dường như nằm trong cái ôm ấm áp của người chồng mới cưới khiến Liễu Dung Nghiên rất an tâm.
Cô ngủ say đến mức phá vỡ quy tắc thức dậy vào mỗi năm giờ sáng của mình.
Phó Liên Ngạo muốn dậy sớm hơn cô nhưng lại sợ chuông báo thức làm phiền giấc ngủ của vợ nên tối hôm qua anh chỉ có thể đeo tai nghe bluetooth.
Đầu thu, ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu xuống, những chiếc lá chao liệng trong gió rồi đáp xuống mặt đất.
Rèm cửa lay động theo chiều gió thỉnh thoảng lại chiếu xuống gương mặt thanh tú của cô ánh sáng chan hòa.
Phó Liên Ngạo chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình.
Cô không biết gì, chỉ theo bản năng rúc mặt vào ngực anh, tựa như đang tìm một chốn về bình yên giữa bao sóng gió cuộc đời.
Phó Liên Ngạo cầm tay cô, động tác đầy yêu thương, anh nói: "Dung Nghiên, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em nữa."
Anh ôm cô thêm một lúc rồi ngồi dậy rời khỏi giường ngủ.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, anh đi xuống phòng bếp, đeo tạp dề màu đen lên người.
Một người đàn ông điển trai, sở hữu khuôn mặt như tạc tượng, còn đẹp hơn so với những minh tinh trong giới giải trí đang đứng ở phòng bếp.
Hai miếng thịt bò ngon lành, màu đỏ tươi được anh cắt ra, rau được rửa sạch sẽ, khu vực bếp đã được lau dọn cẩn thận.
Khả năng nấu nướng của anh có thể không so sánh được với những đầu bếp ở nhà hàng nhưng chắc chắn có thể làm vừa lòng cô vợ nhỏ của mình.
Phó Liên Ngạo còn cẩn thận kiểm tra lại danh sách những loại thức ăn mà vợ mình bị dị ứng hoặc không thích.
Phó Liên Ngạo lần lượt áp chảo hai miếng bít tết rồi đặt lên đĩa để trang trí.
Anh còn dựa theo sở thích của Liễu Dung Nghiên để chuẩn bị nước ép trái cây.
Truyện Cung Đấu
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Phó Liên Ngạo bưng khay đồ ăn đi lên lầu.
Anh vừa bước đến cửa thì cửa phòng đã mở ra.
Liễu Dung Nghiên sững sờ nhìn anh bước vào phòng.
Cô vẫn chưa tỉnh táo để tiếp nhận chuyện này, mãi đến lúc Phó Liên Ngạo gọi tên cô mới sực tỉnh.
Phó Liên Ngạo đặt thức ăn lên chiếc bàn tròn gần cửa sổ, quay đầu nói: "Tôi có chuẩn bị bữa sáng, em mau ăn chút gì đi."
Tối hôm qua chưa ăn gì nên bụng cô cũng có chút đói.
Cô không từ chối mà đi đến bàn ăn, thật sự quá khó tin khi một thiếu gia như anh có thể nấu ra những món ăn ngon đến vậy.
Miếng bít tết của cô đã được anh cắt thành từng miếng nhỏ để dễ ăn hơn.
Liễu Dung Nghiên lịch sự nói: "Cảm ơn anh."
Những món ăn anh làm đều là món mà cô thích, đĩa pudding dâu ngọt ngào núng nính được trang trí rất dễ thương.
Anh thậm chí đã làm một chú thỏ nhỏ bằng mứt dâu lên đó.
Cô chỉ ăn vài miếng thịt nhỏ rồi chuyển sang ăn pudding dâu, nó không quá ngọt mà có vị ngọt thanh, có chút chua nhẹ.
Liễu Dung Nghiên bất giác chống một tay lên má, tập trung ăn món ngon trước mặt.
Hai má của cô lúc ăn sẽ không kiểm soát được mà phồng lên đôi chút, như một cô bé con non nớt, ánh mắt ngây thơ không chịu được.
Liễu Dung Nghiên nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình không rời.
Ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt Phó Liên Ngạo chỉ cách cô khoảng hai mươi centimet.
Cô ngây người, cái cổ thon dài vội rụt lại, đôi mắt trong veo chớp liên tục mấy cái: "Có...!có chuyện gì vậy ạ?"
Phó Liên Ngạo không để cô phát hiện ra sự mất tự nhiên của mình.
Anh vươn tay chạm lên khóe môi của cô, bình tĩnh nói: "Trên miệng em có dính chút mứt."
Liễu Dung Nghiên vội chạm tay lên mặt nhưng lại không tìm thấy vị trí bị dính mứt.
Cô nghi hoặc nhìn anh, dường như không tin vào câu trả lời ấy.
Anh ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt dò xét của cô, lại nói dối không chớp mắt lần nữa: "Tôi đã giúp em lau rồi."
"Sao anh không dùng giấy lau vậy ạ?"
Phó Liên Ngạo như muốn ngừng thở, yết hầu
lên xuống mấy cái.
Cô vợ nhỏ của anh đôi lúc chẳng đáng yêu gì cả.
Sao lại cứ phải làm khó anh vậy chứ?
Bởi vì căn bản trên miệng cô không dính gì nên anh mới không dùng giấy lau chứ sao.
Bởi vì anh không kìm lòng được muốn chạm vào mọi đường nét trên khuôn mặt của cô.
Từ đôi môi anh đào đến cặp má mềm mịn tưởng chừng có thể nhéo ra nước và chiếc mũi thon nhỏ đều có thể khiến người ta trầm luân, mê mẩn.
Liễu Dung Nghiên nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không biết là có tin hay không.
Ăn xong, cô muốn rửa bát, anh vẫn