Liễu Dung Nghiên chuyển đồ của mình sang phòng nghỉ dành cho người nhà, chỉ có Phó Liên Ngạo ở chung phòng với ông cụ Phó.
Sức khỏe của ông cụ có tiến triển tốt nhưng bác sĩ không khuyến khích xuất viện sớm.
Tuy nhiên, cả ông cụ, chị em Phó Liên Ngạo đều không yên tâm để ông ở lại bệnh viện này.
Dù nó có thuộc quyền sở hữu của ông nhưng hiện tại nhà họ Phó đã không còn hòa thuận như trước nữa.
Sáng hôm sau là ngày ông Phó ra viện, trời không có nắng gắt, chỉ là hơi lạnh một chút.
Thư kí và vệ sĩ của ông cụ đã đợi ở trước cổng bệnh viện từ sớm.
Phó Liên Ngạo cố thuyết phục ông chuyển về sống cùng với anh nhưng ông không đồng ý.
Liễu Dung Nghiên không biết lý do là gì, chỉ nghĩ rằng ông cụ không nỡ xa nơi đã gắn bó nhiều năm.
Mà người ông nội mà cô kính trọng đang ra sức dạy bảo cho cháu trai mình phương pháp để đi vào trái tim của phái nữ.
Ở phương diện tình cảm, ông cụ có nhiều kinh nghiệm hơn Phó Liên Ngạo.
Ông kéo anh vào một góc rồi nhét vào trong tay anh hai tấm vé đặc biệt của công viên trung tâm thành phố.
Số lượng vé ra vào khu vực đặc biệt chỉ giới hạn mười vé, ông đã phải huy động hết lực lượng nhân viên dưới trướng để săn tìm nó nhanh nhất nhằm tạo cơ hội cho thằng cháu trai.
Ông cụ vỗ mạnh vào vai Phó Liên Ngạo, mặt mày hớn hở nói: "Ông chỉ giúp cháu đến đây thôi.
Có chiếm được trái tim cháu dâu của ta hay không là dựa vào năng lực của cháu đấy."
Phó Liên Ngạo dựa lưng lên gốc cây, đôi mắt hơi híp lại, cũng không rõ là đang có cảm xúc gì.
Nhưng nhìn thấy anh nhận hai tấm vé, ông cụ liền hiểu hình bóng của Liễu Dung Nghiên đã có một vị trí quan trọng trong trái tim của cháu trai mình.
Liễu Dung Nghiên đỡ ông cụ lên xe, nói lời tạm biệt với ông.
Chiếc xe lăn bánh rồi dần dần mất hút trên đường lớn.
Thấy cô gái mãi không có phản ứng lại, chỉ chăm chăm nhìn theo bóng xe đã sớm biến mất.
Phó Liên Ngạo chậm rãi bước đến, duỗi tay ôm eo cô, kéo cô lại gần mình hơn.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa một màn sương mơ hồ.
Phó Liên Ngạo khoác chiếc áo ấm trên tay lên người cô, cẩn thận kéo khóa lên giúp cô giữ ấm.
"Ngoài này lạnh lắm, đừng để bị cảm."
Hàng lông mi dài khẽ rũ xuống, đôi mắt ánh lên tia nước và sự biết ơn.
"Cảm ơn anh, Liên Ngạo."
"Chỉ cảm ơn suông vậy sao?"
Liễu Dung Nghiên ngẩng mặt nhìn anh, đôi môi anh đào mím chặt.
Cô không hiểu anh muốn gì từ cô.
Phó Liên Ngạo cười, anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi.
Cả một quãng đường không nói lời nào.
Ấy vậy mà cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đi theo anh, không có bất cứ một câu hỏi thắc mắc hay nghi ngờ nào.
Hai người dừng chân trước công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Liễu Dung Nghiên mờ mịt nhìn anh, lay lay ống tay anh rồi hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì vậy ạ?"
Phó Liên Ngạo đưa vé cho bảo vệ, anh quay đầu, ghé sát vào tai cô, cất giọng trầm khàn từ tính: "Dẫn vợ anh đi thư giãn đầu óc.
Có muốn vào không?"
Cô quan sát công viên một lúc, quả thật trong lòng dâng lên sự hứng thú và hào hứng.
Lúc nhỏ, cô đã từng có khoảng thời gian vui vẻ ở đây cùng gia đình.
Nhưng sau đó không hiểu là vì lý do gì, tần suất cô và ba mẹ đi chơi cùng nhau càng ít đi.
Mà dường như có sự trống vắng ở vị trí nào đó.
Suy nghĩ vài phút, Liễu Dung Nghiên gật đầu.
Ông cụ Phó rất tâm lý, hiểu rõ cô không quá thích nơi đông người nên ông đã mua hai vé VIP cho hai người họ.
Trò chơi nhiều hơn và không gian cũng thoải mái hơn nhiều.
Liễu Dung Nghiên không yếu đuối như vẻ bề ngoài, cô chọn những trò chơi có độ mạo hiểm cao nhất ở đây ví dụ như tàu lượn siêu tốc, lướt sóng,...
Phó Liên Ngạo không có ý kiến gì, chỉ cần cô vui là đủ.
Những người khác có can đảm chọn nhưng lúc chơi cũng không kìm được sự sợ hãi.
Vậy mà cô gái nhỏ tưởng chừng một cơn gió đủ để cuốn đi lại cực kì bình tĩnh, háo hức đến nỗi hét lên trong sự thích thú.
Cô gái hoàn toàn buông bỏ vẻ bề ngoài hiền dịu trở thành một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên vô cùng.
Cô dẫn anh đi rất nhiều nơi, cũng không để ý đến việc Phó Liên Ngạo trộm đan tay vào tay cô.
Bàn tay lớn của anh bao bọc những ngón tay trắng hồng.
Sự đối lập rõ ràng tựa như cà phê và sữa tươi, màu đen và trắng.
Trải nghiệm hết các trò chơi cũng là khi màn đêm buông xuống.
Những ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu sáng cả công viên.
Một quả cầu lấp lánh khổng lồ được