Quan hệ của Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên kể từ sau đêm nay đã có sự thay đổi rõ rệt.
Cô không còn tránh né sự quan tâm và chăm sóc của anh nữa.
Hai người bắt đầu trở nên gần gũi hơn trước.
Mà Phó Liên Ngạo cũng vì điều này nên tâm trạng luôn rất vui vẻ và cao hứng.
Mỗi buổi sáng, anh sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cho cô, đều chuẩn bị những món ăn mà cô yêu thích nhất.
Để lấy lòng cô gái nhỏ, anh thậm chí còn gọi điện thoại cho ba vợ của mình để hỏi về thói quen hàng ngày của cô.
Người ta nói, muốn chiếm lấy trái tim ai đó thì phải tấn công từ dạ dày, rồi dần dần mở rộng ra công phá suy nghĩ và nội tâm của người đó.
Mặc dù đã mở lòng ra với anh nhưng cô vẫn còn có chút ngờ vực tính tin cậy của lời tỏ tình hôm đó.
Hai người ăn chung bàn lại chẳng nói với nhau câu nào.
Tính cách của cô vốn ít nói nên hầu hết đều là do Phó Liên Ngạo bắt chuyện.
Anh không vì vậy mà bực bội hay tức giận, ngược lại càng nói càng hăng say.
"Bé vợ nhỏ à, đến bao giờ em mới thích anh thế?"
"..."
"Vợ à, anh thật sự rất thích em.
Mỗi ngày đều muốn yêu thương, cưng chiều em."
"..."
Phó Liên Ngạo nói chuyện không ngừng nhưng lại chỉ đổi được sự yên tĩnh, trầm mặc của cô.
Cũng không phải Liễu Dung Nghiên muốn tỏ ra lạnh lùng với anh mà là do những lời anh nói ra thật sự quá...!trẻ con.
Anh dọn ra một bàn đồ ăn nhưng không động đũa dù chỉ một chút.
Đôi mắt cứ dán lên người cô mang theo sự si mê và yêu thích.
Liễu Dung Nghiên bị nhìn như thế, ăn cũng không được tự nhiên.
Cô đặt đũa kim loại xuống, ngẩng đầu, nghiêm túc nhắc nhở: "Anh đừng nhìn em như thế nữa!"
Phó Liên Ngạo ra vẻ khó hiểu: "Vì sao không thể?"
"Anh nhìn em, em sẽ không ăn được."
"Anh đâu có làm gì em.
Em cứ ăn phần của mình là được mà." Giọng điệu vô cùng khí khái, đường đường chính chính.
Liễu Dung Nghiên tạm thời không lên tiếng, tựa như đang sắp xếp lại suy nghĩ để giải thích lý do.
Nhưng tìm mãi cũng không nảy ra được câu nói nào hợp tình hợp lý.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh mau ăn cơm đi, có ai lại ngồi trên bàn ăn để nhìn người khác đâu chứ."
"Nhưng anh thích em, nhìn người mình thích là chuyện rất bình thường nha." Phó Liên Ngạo dừng một chút, không biết nghĩ đến gì mà vô thức nở một nụ cười xấu xa: "Với cả, thức ăn anh nấu cũng không ngon bằng em."
Vế câu phía sau được anh hạ thấp giọng hết cỡ.
Tuy nhiên, thính giác của cô rất tốt, nghe không sót một chữ gì.
Liễu Dung Nghiên lần đầu trừng mắt nhìn anh, hai tai hồng lên như quả ngọt chín mọng, mướt mát lại đáng yêu.
"Vô sỉ!"
Cô gái nhỏ không quen thuộc với việc mắng chửi người khác nên có chút vụng về, thốt ra hai từ mang ý chê trách nhưng giọng điệu lại mềm như lông vũ.
Chọc đến nỗi tâm anh cũng ngứa ngáy.
Phó Liên Ngạo chợt đứng dậy, vòng qua bàn ăn, đi đến phía sau cô.
Liễu Dung Nghiên còn chưa nhận thức được nguy hiểm thì cần cổ đã bị bàn tay của anh nắm lấy.
Anh dùng lực đạo không quá mạnh, ép cô quay nửa đầu ra sau.
Một cánh tay của anh chống lên mặt bàn đá bóng loáng, thời điểm khuôn mặt nhỏ bị cưỡng chế xoay qua, anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại phấn nộn của cô.
Mẹ nó, ai muốn làm chính nhân quân tử thì cứ việc làm, ông đây chịu không nổi nữa.
Cho dù sau này đối diện với vực sâu vạn trượng cũng không bao giờ buông tay.
Hai người dây dưa trong vài phút, anh mặc kệ sự chống cự của cô, tàn nhẫn lấn chiếm bên trong khoang miệng.
Phải đến khi Liễu Dung Nghiên gần như không thở nổi nữa, Phó Liên Ngạo mới luyến tiếc buông cô ra.
Liễu Dung Nghiên nắm chặt áo sơ mi của anh đến nỗi phần cổ áo bị nhàu nát.
Con ngươi màu trà không biết từ bao giờ đã rưng rưng ánh nước.
Hơi thở của cô hổn hển, chóp mũi đỏ bừng, tức giận nhìn anh.
Tiếng nức nở cũng thể hiện sự uất ức làm người ta thương xót.
Cô đẩy ghế ra, chạy một mạch lên tầng hai, cũng không thèm ngoảnh đầu lại nhìn lấy anh một lần.
Phó Liên Ngạo nhìn bóng lưng của cô, bất động một hồi lâu rồi mới cất bước chạy theo.
Liễu Dung Nghiên thu mình ngồi trong một góc tối, nghẹn ngào không thành tiếng.
Sao anh có thể hành động như thế, lại còn cắn môi cô một cái nữa?
Lưu manh đáng