Liễu Dung Nghiên bị thương khá nghiêm trọng, vô số mảnh vỡ của thủy tinh đâm vào chân cộng thêm đầu gối và khuỷu tay bị va đập mạnh với vật cứng nên cần phải ở lại bệnh viện để quan sát.
Nam Cung Dụ vốn đang trong kì nghỉ lại bị anh gọi đến bệnh viện để xem xét tình hình cho vợ anh.
Anh ta không định đồng ý nhưng nghĩ đến bản thân cũng từng có giao tình với cô, vả lại tính cách của cô rất tốt, bây giờ đã trở thành vợ của bạn thân mình thì cũng nể mặt mấy phần.
Nam Cung Dụ lập tức lái xe từ khu nghỉ dưỡng trở về bệnh viện.
Vừa vào đến phòng bệnh, anh ta đã nhìn thấy gương mặt sốt sắng đến biến sắc của Phó Liên Ngạo.
Đi vào thêm vài bước nữa, đập vào mắt anh ta là đôi chân trần nhỏ gầy nhuốm đầy máu tươi, những mảnh vỡ nhỏ dính chặt vào da thịt.
Liễu Dung Nghiên ngồi trên giường bệnh cắn chặt răng để không phát ra tiếng động, nữ y tá đang giúp cô gắp từng mảnh thủy tinh ra ngoài.
Sự hành hạ về thể xác cuối cùng đã qua đi, nữ y tá thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bàn tay cô ấy khẽ run lên, đây là lần đầu tiên cô ấy phải trải qua hai tiếng đồng hồ đầy ngạt thở như vậy.
Phó Liên Ngạo nhìn chằm chằm từng động tác của y tá, chỉ sợ nếu Liễu Dung Nghiên nhíu mày một cái thì tính mạng của y tá sẽ đi luôn.
Cũng may là Liễu Dung Nghiên từ đầu đến cuối đều không hề kêu đau một tiếng.
Bác sĩ điều trị giỏi nhất khoa Chấn thương chỉnh hình được Phó Liên Ngạo mời đến trong tâm thái lo sợ.
Quả thật mấy chục năm hành y của ông ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp chỉ bị trật xương lại khiến ông ta phải đổ mồ hôi hột như vậy.
Nguyên nhân thứ nhất là bởi cô gái này là con gái duy nhất của nhà họ Liễu.
Thứ hai, cô còn là vợ của Phó Liên Ngạo.
Bác sĩ Lý chạm nhẹ vào cánh tay của cô, thầm cầu nguyện cô đừng nhăn mày hay có biểu cảm gì quá đau đớn.
Kết quả là ngay lúc chuẩn bị nắn lại xương cho cô, Liễu Dung Nghiên không chịu nổi nữa khẽ rít một tiếng.
Phó Liên Ngạo đứng bật dậy, khuôn mặt vì lo lắng mà trắng bệch, anh đau lòng nhìn cô: "Bé cưng..."
Giọng nói của anh khàn hơn bình thường rất nhiều, thậm chí người ta còn nghe ra được sự nghẹn ngào trong đó.
Liễu Dung Nghiên nắm chặt tay anh, đôi môi run run, đau đến không nói nên lời.
Nhưng cô biết, nếu khóc sẽ khiến chồng của mình càng lo lắng hơn.
Cô không muốn anh đau lòng, còn duỗi tay lau mồ hôi trên trán cho anh.
"Chồng ơi, em không sao."
Sao lại không sao được chứ? Cô bé cưng của anh lẽ ra phải được bảo vệ thật tốt.
Mà anh lại không chăm sóc tốt cho cô, để cô phải chịu đau như thế.
Dung Nghiên của anh phải đau biết bao nhiêu, đã vậy còn an ủi anh, nói anh đừng lo lắng.
Trái tim anh nhói lên từng hồi, hô hấp tựa như muốn đình trệ.
Anh cẩn thận nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đó.
"Bé yêu, anh xin lỗi..."
Bác sĩ Lý không dám nhìn loạn, thấy cô gái đã được trấn an tinh thần, ông nhíu mày nắn bóp xương tay cho cô.
Trong khoảnh khắc bác sĩ Lý nắn xương cho cô, tiếng kêu giòn giã vang lên, Phó Liên Ngạo ấn đầu cô vào ngực mình.
Âm thanh trầm ấm, êm tai tựa tiếng đàn piano thu trọn mọi giác quan của cô.
"Bé yêu, không đau.
Có anh đây rồi."
Liễu Dung Nghiên khẽ gật đầu, bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa.
Cô rất yên tâm, bởi vid người bên cạnh cô lúc này là anh.
Sau khi nắn xương xong, bác sĩ Lý viết vào giấy một số điều cần lưu ý trong quá trình hồi phục rồi đưa cho anh.
Nam Cung Dụ tiến hành kiểm tra lại toàn bộ, báo cáo cho thấy chỉ là vết thương nặng bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến các bộ phận bên trong.
Chỉ là hoạt động trong khoảng thời gian sắp tới sẽ khó khăn hơn nhiều.
"Cậu nên chú ý đừng để cô ấy vận động mạnh.
Thường