Khoảng thời gian gần đây, Phó Liên Ngạo dành tất cả thời gian của mình để tập trung cho công việc.
Anh gần như không bước ra khỏi văn phòng làm việc dù chỉ nửa bước.
Tập đoàn đang có một bản hợp đồng quan trọng kí kết cùng công ty nước ngoài.
Đây là lần đầu tiên tập đoàn Phó Hoằng đặt chân vào giới giải trí.
Mục tiêu là nâng đỡ các diễn viên, thần tượng trong nước dưới quyền quản lý có thể có cơ hội vươn ra toàn cầu.
Nhiều ngày liên tục không được nghỉ ngơi, Phó Liên Ngạo mệt mỏi dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền lại.
Một lúc sau, anh mở mắt ra, đốt ngón tay gõ gõ lên bàn phím máy tính rồi di chuyển chuột vào chữ "tìm kiếm".
Phó Liên Ngạo không phải không biết đến cái tên Liễu Dung Nghiên.
Nhưng tính cách của anh vốn không thích quan tâm đến chuyện người khác nên nghe cũng chỉ là nghe, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng có.
Chỉ vài giây sau, trên màn hình xuất hiện vô số tin tức của Liễu Dung Nghiên.
Từ thuở còn tấm bé, cô đã được mọi người xung quanh ngợi ca, rất mực yêu thương và cưng chiều.
Mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đều nằm trong tay cô.
Năm sáu tuổi, Liễu Dung Nghiên đại diện cho quốc gia tham gia cuộc thi đàn piano tổ chức ở Pháp dành riêng cho lứa tuổi từ năm đến mười.
Tham gia vòng nào, gặp đối thủ nào, cô đều dùng tiếng nhạc da diết và trầm bổng của mình để đánh bại đối thủ, thuận lợi dành vị trí quán quân và trở thành học sinh duy nhất của nhà soạn nhạc Andie.
Năm mười hai tuổi, cô tham gia cuộc thi cờ vua quốc tế và giành giải ba trong cuộc thi này, trở thành bé gái nhỏ tuổi nhất trong đội tuyển cờ vua thế giới.
Năm mười ba tuổi, Liễu Dung Nghiên chễm chệ ngồi lên vị trí đứng đầu của cuộc thi "Vũ điệu thiên sứ" được tổ chức năm năm một lần tại Mỹ.
Và còn vô số những thành tích khiến ai nấy đều phải ngỡ ngàng và thốt lên thán phục.
Đọc ????hêm ????hiề???? ????????????????ệ???? ở ~ ???? ????????m????????????????ệ????.v???? ~
Những bức ảnh do người hâm mộ chụp mỗi khi Liễu Dung Nghiên ra đường lan truyền trên khắp các trang mạng lớn nhỏ.
Mặc dù hình ảnh không qua chỉnh sửa, không một lời báo trước, nhưng dáng đi và biểu cảm của cô lúc nào cũng toát lên sự thanh cao thoát tục tựa như một tiên nữ.
Phó Liên Ngạo tắt máy tính, bàn tay to rộng hướng lên trên cổ áo để nới lỏng cà vạt.
Khuôn mặt anh hiện lên vẻ trầm tư suy nghĩ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, vội vàng của thư kí Chính Đình.
Phó Liên Ngạo dập tắt dòng suy nghĩ, đáp một tiếng: "Vào đi."
Thư kí Chính Đình bước vào, đặt lên bàn anh một sấp tài liệu màu đen kèm một chiếc điện thoại, sau đó báo cáo tình hình: "Phó giám đốc, có một người giấu tên đã gửi chuyển phát nhanh những thứ này cho anh, đây đều là hình của cô Viên Tuệ."
Phó Liên Ngạo chỉ liếc nhìn một cái rồi thẳng thừng ném chúng vào sọt rác như thể những thứ này đã làm bẩn đi đôi mắt của