Liễu Dung Nghiên được chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu thuộc khu vực được cách ly rất xa với các phòng bệnh khác và được bảo vệ nghiêm ngặt bởi người của Nhiếp Trầm.
Sau khi xử lý xong đám người bắt cóc và đánh đập cô, anh ta cũng nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.
Vừa đến nơi đã thấy Phó Liên Ngạo ngồi ở hàng ghế dành cho người nhà bệnh nhân, trên tay anh đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt màu trắng.
Nhiếp Trầm thở dài, bước đến ngồi xuống cạnh anh.
Nhưng điều khiến anh ta kinh hãi là cháo bên trong bình giữ nhiệt đã bốc mùi và có dấu hiệu bị hỏng rồi.
Nhiếp Trầm giật bình giữ nhiệt trong tay của anh, vứt nó xuống đất, gằn giọng: "Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Phó Liên Ngạo, cậu cảm thấy Dung Nghiên biết được cậu suy sụp như thế này thì sẽ có phản ứng ra sao hả?"
Phó Liên Ngạo trầm mặc không nói gì, ánh mắt anh vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng hồi sức, lại nhìn lên bàn tay với màu máu đỏ thẫm đã khô.
Giọng nói anh gần như tắc nghẹn nơi cổ họng: "Cô ấy chỉ để lại cho tôi một nồi cháo nhỏ."
Là anh đã không bảo vệ tốt cho cô.
Nếu như anh về sớm hơn một chút, nếu như anh không tham công tiếc việc.
Cô bé của anh sẽ không phải nằm ở bên trong đó.
Nghe được câu nói ấy, Nhiếp Trầm nuốt xuống những lời giáo huấn đang chực chờ bật ra.
Anh ta dõi theo tầm mắt của anh, đưa mắt nhìn sang cửa phòng hồi sức một lúc: "Liên Ngạo, cô ấy không mong muốn nhìn thấy cậu người không ra người quỷ không ra quỷ thế này đâu." Nhiếp Trầm lấy bao thuốc trong túi quần ra, lại nhớ đến mình đang ở bệnh viện nên không châm lửa, anh ta nói tiếp: "Cô bé ấy à, mặc dù tôi chỉ gặp mặt vài lần nhưng dựa vào những gì tôi đánh giá thì vợ của cậu không phải người dễ dàng bỏ cuộc đâu.
Cô ấy có sự dịu dàng, mềm mỏng của người phụ nữ và cũng có sự cứng rắn, kiên trì của một người thừa kế thực thụ."
"Cậu cứ tiếp tục thế này, có nghĩ đến khi cô ấy tỉnh lại sẽ áy náy và tự trách bản thân lắm không? Vì Dung Nghiên yêu cậu nên sẽ chỉ mong cậu sống tốt, là chính bản thân cậu."
Phó Liên Ngạo giống như một pho tượng bằng đá, chỉ chăm chăm nhìn về một phía.
Âm thanh ngọt ngào, thân thuộc, ấm áp của cô xuyên qua từng tầng thời không trong quá khứ, lọt vào tai anh.
"Liên Ngạo, anh phải luôn nhớ rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Em vẫn luôn mong cầu cuộc đời của anh bình an, thuận lợi, mọi sự tốt đẹp."
"Liên Ngạo, em yêu anh.
Cả đời này em chỉ yêu anh thôi."
"Chồng à, nếu một ngày em chết đi.
Anh nhất định đừng đi theo em.
Em cố gắng nhiều như vậy là để anh biết quý trọng bản thân.
Anh phải đối xử với mình thật tốt.
Đừng để em tức giận, có biết không?"
Anh nhớ, mỗi đêm ngủ cùng cô, cô bé của anh sẽ viết lên bàn tay anh những lời tâm tình, những lời ước nguyện gửi đến thần linh.
Cô nói, tay anh rất ấm, nhưng trái tim anh dường như rất lạnh lẽo.
Cô mong rằng lời cầu nguyện của cô sẽ khiến những tổn thương trong quá khứ của anh được xoa dịu.
Anh nhớ, Dung Nghiên của anh sẽ rất chăm chỉ xem thời tiết, cô luôn đợi mưa sao băng.
Nhưng đến khi gặp được lại không ước gì cho bản thân mình.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ ước mãi mãi giàu sang phú quý.
Vậy mà cô bé của anh lại cầm tay anh, cầu xin vì sao trên cao, mặt trăng ngày rằm, mặt trời ngày hạ hãy chiếu cố