“Liên Ngạo, tay của anh bị sao vậy?”
Liễu Dung Nghiên hoảng hồn đứng bật dậy, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng khi nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh.
Phó Liên Ngạo cúi đầu, lặng im không nói gì, khóe môi anh giật giật, run rẩy.
Ánh mắt va phải khuôn mặt tái nhợt của Diệp Mộc Ánh.
Anh ngồi xuống ghế, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới cất lời: “Ánh Ánh, cô ta trở về rồi.
Em từ bỏ đi.”
Có cố gắng bao nhiêu cũng không lay nổi một kẻ mắt mù tim cũng mù.
Kết quả chỉ khiến bản thân đau đớn, mình đầy thương tích mà thôi.
Diệp Mộc Ánh cúi gằm mặt, nước mắt tuôn rơi, không một tiếng động mà lắc đầu.
“Em buông không nổi.”
Nếu tình cảm dễ dàng buông bỏ đến thế thì có lẽ trên đời đã không xuất hiện nhiều trái tim vì tình mà tan vỡ.
Biết rõ là bản thân sai lầm, chọn phải con đường không đúng nhưng lại như tâm ma đeo bám cả đời, không cách nào cắt đứt nổi.
Phó Liên Ngạo còn muốn nói gì đó, Liễu Dung Nghiên vội can ngăn anh lại, lắc đầu ý bảo anh đừng nói nữa.
Cô vỗ vai Diệp Mộc Ánh, đỡ cô ấy đứng lên.
Xe của Phó Liên Ngạo đã ở bên ngoài từ lâu, tài xế thấy cả ba bước ra thì liền mở cửa xe.
Đêm ấy, Diệp Mộc Ánh tạm thời ngủ ở nhà của hai người.
Liễu Dung Nghiên không yên tâm để cô ấy ở một mình, bèn nói với Phó Liên Ngạo sẽ sang phòng khách ngủ cùng Diệp Mộc Ánh.
Sáng hôm sau, Phó Liên Ngạo rời nhà từ sớm để đến tập đoàn.
Liễu Dung Nghiên cũng vì mệt mỏi mấy ngày liền mà khó có thể cưỡng lại sức hút từ chăn ấm nệm êm.
Diệp Mộc Ánh chậm rãi mở mắt, nhìn chị dâu đang nằm bên cạnh mình.
Cô ngồi dậy, cẩn thận vén chăn lên đắp cho Liễu Dung Nghiên rồi ra khỏi phòng.
Cửa chính đột ngột bị mở ra khiến thím Trần hoảng hốt.
Vốn còn đang định gọi cho bảo vệ nhưng khi thấy rõ gương mặt của hai người vừa tới, bà ấy lại thay đổi sang vẻ mặt vui vẻ chào đón.
“Tịch tiểu thư, Phương tiểu thư, hai cô đến tìm cô chủ sao?”
Phương Miên gật đầu, lên tiếng hỏi: “Cậu ấy đâu rồi ạ?”
Thím Trần chỉ tay lên cầu thang, nói: “Cô chủ vẫn còn đang nghỉ ngơi trên kia.
Mời hai vị tiểu thư dùng trà trước!”
Phương Miên định nói gì đó thì Tịch Man Tuyết đã cản lại.
Cô ấy lắc nhẹ đầu, đôi mày nhíu lại ra hiệu cho Phương Miên.
Đúng lúc này, Diệp Mộc Ánh bưng trên tay khay thức ăn bước ra.
Cô ấy sững sờ nhìn hai cô gái trông có vẻ lớn hơn mình vài tuổi, không biết nên xưng hô thế nào.
Tịch Man Tuyết cau mày, trí nhớ hiện rõ hình ảnh mà các trang báo đưa tin cách đây một ngày.
Cô gái trước mặt họ rõ ràng chính là người phụ nữ được cho rằng có quan hệ khó nói với Phó Liên Ngạo.
Chẳng lẽ những gì trên mạng nói là thật?
Vì sao cô gái này lại ở đây?
Phó Liên Ngạo đã đưa cô ấy đến đây sống cùng một nhà với bé cưng của họ sao?
Tịch Man Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Mộc Ánh, giọng điệu lạnh như băng: “Cô là ai?”
Diệp Mộc Ánh có phần lúng túng, khuôn mặt lộ rõ sự khó xử và hoảng hốt.
Phương Miên là người có phản ứng gay gắt nhất.
Cô ấy tiến đến, nắm chặt cổ tay Diệp Mộc Ánh không buông.
Thanh âm lãnh đạm, chứa đầy sự tức giận và ghét bỏ: “Phó Liên Ngạo để cô sống ở đây cùng bé cưng của bọn tôi?”
Thím Trần mãi một lúc mới hồi thần, phát hiện ra là hai người bạn của cô chủ đã hiểu nhầm cậu chủ của mình.
Bà