“Liên Ngạo, để Ánh Ánh ở đó một mình có ổn không?” Liễu Dung Nghiên ngồi trên đùi anh, thấp giọng hỏi.
Người đàn ông gác cằm lên vai cô, hơi thở nóng ran phả vào chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Anh nhìn chén cháo cá đặt trên bàn vẫn còn chưa vơi hết một nửa thì không khỏi buồn phiền.
Bình thường cô không phải dạng con gái sẽ vì vóc dáng mà hạn chế lượng thức ăn hàng ngày.
Hôm nay xem ra là vô cùng lo lắng và đau lòng nên mới ảnh hưởng đến chế độ ăn của cô.
Phó Liên Ngạo đặt cô ngồi xuống ghế, sờ sờ đầu cô rồi đi vào bếp.
Liễu Dung Nghiên lặng lẽ ngồi yên nhìn anh, thấy anh đeo tạp dề lên, động tác nấu ăn thuần thục chế biến loại cá mà cô thích nhất.
Mùi hương thơm lừng của cháo cùng với hành lá lan tỏa trong không khí.
Tuyến nước bọt của cô không kìm được mà liên tục tiết ra.
Biết rõ trình độ nấu ăn của anh đỉnh cao ra sao nên càng mong chờ nhiều hơn.
Cháo chín, Phó Liên Ngạo múc ra một chén nhỏ, đặt lên khay, lại rót cho cô một ly sữa tươi.
Anh vừa đặt chén cháo lên bàn thì cô đã đứng dậy, đi đến, nép vào sau lưng anh.
Cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang, lén nhìn anh.
Liễu Dung Nghiên hít hít mũi, cảm thán khen ngợi: “Thơm quá đi!”
Thanh thanh, nồng đậm, còn có chút mùi thơm của cá tươi, chưa cần ăn cũng đã đủ để tưởng tượng ra từng miếng cá ngon lành, trắng trẻo được nấu trong nồi rồi.
“Biết em thích ăn nên ông nội cho người gửi tới đấy.” Phó Liên Ngạo kéo ghế cho cô, ấn người cô ngồi xuống.
Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh chồng thân yêu.
Phó Liên Ngạo múc một thìa cháo nhỏ, thổi thổi rồi đưa đến gần miệng cô.
Anh nói: “Há miệng nào!”
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác, ngỡ ngàng, hoang mang.
Nhưng chỉ là trong một phút ngắn ngủi, cô nhanh chóng mở miệng, nuốt trọn cháo cá xuống bụng.
Có vị ngòn ngọt của cá, thơm thơm của hành và nhiệt độ còn hơi âm ấm.
Chuyển xuống khoang bụng mang đến cảm giác rất ấm và thơm ngon.
Cô vươn tay định lấy chiếc thìa bạc từ tay anh, nhưng anh đã lập tức tránh tay, không để cô được như ý nguyện.
Vợ nhỏ của anh tức đến phồng má, quay mặt sang phía khác, cũng không liếc nhìn anh lấy một lần.
Anh biết cô đang nghĩ gì.
Chắc hẳn là đang bực tức việc anh xem cô như em bé mà chăm sóc, quan tâm.
Phó Liên Ngạo đứng dậy di chuyển đến bên cạnh cô.
Khoảng cách hai người rất gần, anh thậm chí có thể ngửi thấy hương hoa đào nhàn nhạt trên cơ thể của cô.
Ánh mắt anh mê ly, say đắm nhìn cô, lại nhìn đến cổ tay nhỏ bé chưa bằng một phần hai cổ tay của anh.
Anh tiếp tục thổi cháo, đưa đến bên miệng cô, khàn giọng nói: “Bé ngoan, ăn nhiều một chút.”
Cô bé của anh quá nhỏ bé, trông vô cùng yếu ớt và mảnh khảnh.
Tuy dáng người rất đẹp, nhưng anh muốn cô trông mũm mĩm hơn một chút.
“Liên Ngạo, em có thể tự ăn được.
Anh đừng nuôi em giống như nuôi con gái thế này.”
Phó Liên Ngạo thừa lúc cô mở miệng nói chuyện liền đút thêm một thìa cháo cho cô ăn.
Thấy cô gái nhỏ trừng mắt nhìn anh, anh hơi