Phó Liên Ngạo nói ra hết những tâm sự và nỗi phiền muộn trong lòng cho cô nghe.
Ngoảnh đầu lại đã thấy cô vợ nhỏ hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Làm sao thế?”
Liễu Dung Nghiên nấc lên, giọng nói nghẹn ngào, khó cất nên lời: “Em không nghĩ… con bé lại phải trải qua… nhiều chuyện như vậy.”
Sinh ra đã bị vứt bỏ ở bãi rác, được người qua đường có lòng tốt đưa đến cô nhi viện.
Năm bốn tuổi được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Cứ ngỡ cuộc đời của đứa trẻ ấy đã có thể trở nên tốt đẹp hơn.
Chẳng thể nào ngờ được, những kẻ mang khuôn mặt lương thiện, đi khắp nơi truyền bá cái tốt của bản thân lại là quỷ đội lốt người.
Một đứa trẻ ngây thơ, lẽ ra phải hưởng cuộc sống vô ưu vô lo.
Nhưng phải gồng mình chịu đựng những trận đòn roi, sỉ vả từ những kẻ mà con bé cho là gia đình, là ánh sáng.
Đến khi bắt được một chút ánh nắng mặt trời, cuối cùng nhận ra đó là một hố sâu không thấy đáy.
Thiếu nữ tuổi mười bốn mười lăm, mang trong tim những u uất, khổ sở để dần trở thành căn bệnh trầm cảm đáng sợ.
Rốt cuộc thì đâu mới là chốn về cho cô gái đáng thương ấy đây?
Phó Liên Ngạo ôm lấy cô, che chở cô trong lồ ng ngực.
Nước mắt của cô thấm ướt áo sơ mi của anh, cũng làm trái tim anh nhói lên từng hồi.
“Bé cưng, em đừng khóc.”
“Con bé… làm sao có thể chịu đựng được những chuyện đó… Làm sao có thể?” Liễu Dung Nghiên lặp lại câu hỏi ấy liên tục, run rẩy đến độ toàn thân buốt giá: “Ánh Ánh tốt đẹp tới thế, sao lại đối xử với con bé như vậy…?”
Cô thật sự không thể hiểu được.
Nhân tính con người còn có thể thối nát và dơ bẩn đến đâu khi nhẫn tâm hành hạ và đánh đập một đứa bé ở độ tuổi thơ dại.
Hình ảnh cô gái nhỏ mang nụ cười rực rỡ như ánh dương chạy theo gọi cô hai tiếng “chị dâu” lại ùa về.
Đã có lúc cô nhìn thấy những vết hằn đỏ, bầm tím trên người Mộc Ánh.
Con bé chỉ cười nhẹ, nói rằng là do mình bất cẩn, giọng nói chẳng có chút trách móc hay oán hờn gì.
Một sự phẫn nộ và cuộn trào dâng lên trong mắt cô.
Những kẻ đã khiến Ánh Ánh tổn thương, cô muốn họ phải trả giá thật đắt cho tất cả.
“Thế giới chưa từng dịu dàng với con bé, nhưng từ nhỏ đến lớn, Ánh Ánh luôn dùng cái nhìn bao dung và thiện lương nhất để tha thứ cho tất cả.” Ngữ điệu của anh rất nhẹ, dường như không nghe ra cảm xúc gì, chỉ có cô biết trong lòng anh nhất định đang rất khổ sở và não nề.
Anh nói tiếp: “Nếu trong căn phòng có ba chiếc kẹo để chia cho bốn người thì con bé thà rằng bản thân chịu thiệt cũng không muốn để người khác tủi thân và tổn thương.”
Diệp Mộc Ánh là đứa bé anh chăm sóc từ bé cho đến khi trưởng thành.
Tính cách của cô ấy chưa bao giờ chịu ảnh hưởng và nhiễm bẩn bởi bất kỳ ai.
Sống ở gia đình chỉ toàn là mưu cầu lợi ích, ham mê vật chất và quyền lực.
Sơ tâm của đứa bé bốn tuổi mang trong mình khát khao cứu rỗi cuộc đời của vô số trẻ em bất hạnh vẫn chưa bao giờ đổi thay.
“Bởi vì là Ánh Ánh, bởi vì thế giới qua cách nhìn nhận của con bé tràn đầy vị tha và xinh đẹp.”
Một giọng nói vang lên khiến Phó Liên Ngạo không tin được mà sửng sốt.
Anh ngỡ ngàng nhìn người đàn ông cao lớn đang bước tới gần.
Cố Trì Thương điềm tĩnh đi đến, không nói thêm lời nào mà đứng cạnh cô và anh.
Nhìn từ trên cao, bao quát được toàn bộ khung cảnh hiện tại của vùng đất này.
Đau thương và hoang tàn.
Thảo nào cô gái nhỏ của anh ta lại quyết định đến đây.
Phó Liên Ngạo rất nhanh đã bình tĩnh, cũng biết được mục đích anh ta tới nơi này, vì vậy anh bèn nói: “Ánh Ánh còn đang đi chơi cùng một đứa bé.”
Cố Trì Thương gật đầu, trả lời: “Tôi biết.”
Vừa nãy anh ta đã thấy trên tay Mộc Ánh bế hai đứa trẻ.
Bên cạnh là