Trong một căn phòng tối nằm trong bệnh viện tâm thần.
Một người phụ nữ bị trói chặt trên giường bằng xích sắt, ánh mắt cô ta căm phẫn tột độ, phát ra tiếng kêu r3n điên loạn, vùng vẫy đến mức cổ tay túa máu.
Cánh cửa sắt mở ra, cô gái toàn thân sạch sẽ, thuần khiết bước vào.
Trên người cô là chiếc váy trắng tinh khôi, đối lập hoàn toàn với nơi đây và người đang bị giam giữ.
Liễu Dung Nghiên từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, không kiềm nổi sự chán ghét dâng trào trong đáy mắt.
“Viên ngọc quý của nhà họ Liễu lại hạ mình đến chỗ này để gặp tôi sao?”
Lạc Kỳ nhếch nhếch miệng, tiếng nói ồ ồ khó nghe cùng với bộ quần áo rách rưới càng khiến cô ta trở nên thật thảm hại.
Cô không trả lời, đôi mắt chớp chớp vô hại nhìn cô ta, đột nhiên nở nụ cười tà mị, không rõ thâm ý.
Vốn dĩ Lạc Kỳ còn đang tỏ ra rất tự tin và không hề nao núng.
Nhưng khi một ánh sáng bạc lóa mắt hiện lên trong bóng tối, dần dần đến gần cô ta, Lạc Kỳ lập tức hét lên trong kinh hãi: “Liễu… Liễu Dung Nghiên, cô không được đến đây!”
“Tôi xin cô, đừng giết tôi!”
Liễu Dung Nghiên tiếp tục bước đến, mắt quét từ phía trên thân thể cô ta xuống phía dưới, nụ cười thâm thúy, châm chọc: “Lạc Kỳ, cô cảm thấy tôi sẽ giết cô sao?”
Lạc Kỳ nuốt nước bọt, lệ tuôn đầy mặt, thảm không nỡ nhìn.
Cô ta không màng đến hình tượng của bản thân, quỳ xuống cầu xin: “Tôi biết mình sai rồi, tôi không nên có suy nghĩ làm hại cô.
Dung Nghiên, xin cô tha cho tôi!”
“Cô sai rồi, Lạc Kỳ à.” Liễu Dung Nghiên thong thả ung dung ngồi xuống, đưa mắt nhìn người phụ nữ, nhẹ giọng nói: “Nếu cô làm hại tôi, người gi3t chết cô sẽ là Liên Ngạo.
Nhưng cô làm hại Ánh Ánh, vậy thì tôi không bỏ qua cho cô được.”
Từ trước tới nay, cô có thể bỏ qua được cho những kẻ làm tổn thương cô.
Nhưng tuyệt đối không bao giờ có lòng vị tha cho ai dám động vào người thân của mình.
Diệp Mộc Ánh không đơn giản chỉ là em gái bên chồng của cô, mà là người thân, là gia đình mà cô trân trọng.
Lạc Kỳ gần như tuyệt vọng mà khẩn khoản cầu tha, cô ta liên tục đập đầu xuống chiếc giường kim loại: “Dung Nghiên, cô muốn tôi làm gì cũng được.
Tôi chỉ xin cô tha cho tôi.”
Liễu Dung Nghiên bật cười thành tiếng, cô rướn người, bàn tay dùng sức siết chặt cằm ả đàn bà kia, giọng điệu chậm rãi: “Lạc Kỳ, thánh mẫu không tồn tại trên đời này đâu.”
Vậy nên, sẽ không có chuyện làm sai, làm tổn thương người khác thì chỉ cần lời xin lỗi là có thể bù đắp.
Người bị thương không phải cô, cô càng không có tư cách tha thứ thay cho cô gái nhỏ còn đang ở bệnh viện.
Một tiếng “cách” lướt qua kệ giường, thanh âm như tiếng suối chảy nhưng lại đủ khiến Lạc Kỳ rùng mình.
Cô ta dường như đã phát giác ra gì đó, ngay cả động cũng không dám.
Con dao kia đã kề sát cổ cô ta rồi!
Bả vai Lạc Kỳ bị ấn xuống, đau điếng người, có cảm giác như xương vai đã bị bẻ nát nghiền ra thành vụn.
Cô ta trố mắt nhìn người con gái đối diện, run như cầy sấy: “Cô… cô…”
Ngay sau đó, một nhát dao đâm xuống vai cô ta, máu tươi chảy