Kể từ ngày tai nạn xảy ra, báo đài liên tục đưa tin về tình hình của nhà họ Phó.
Những đồn đoán xung quanh vụ việc được thổi phồng lên, đặc biệt là ân oán hận thù trong một gia tộc lớn luôn là chủ đề khiến người ta cảm thấy thích thú.
Gia chủ nhà họ Phó nhận được tin tức cháu trai đã chết, bất tỉnh ngay trong cuộc họp cổ đông của tập đoàn.
Phó Ngọc Yên phải gấp rút trở về từ Anh nhận vị trí phó giám đốc tập đoàn.
Điều làm cư dân mạng tò mò nhất chính là tình trạng của Liễu Dung Nghiên.
Cô gái gần như bốc hơi khỏi thế giới, không có bất kỳ một bức hình nào được lộ ra.
Mùa thu, những cơn gió trời mang hơi mát tràn vào căn phòng.
Tấm rèm màu trắng ngà tung bay theo gió, kèm theo đó là hương hoa nhài nhàn nhạt thoảng qua.
Diệp Mộc Ánh mở cửa phòng, ánh mặt nặng nề nhìn về phía cô gái nằm trên giường.
Cô không có bất cứ một phản ứng nào, chỉ chăm chăm nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Nếu không phải đôi mắt kia đang mở, hàng lông mi không thỉnh thoảng chớp chớp, có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ rằng cô là một người sống.
Nước da nhợt nhạt giống như một người bệnh lâu năm, đôi môi khô ráp nứt nẻ, hai bàn tay cứng nhắc duỗi thẳng nằm im ở hai bên hông, giống như một tờ giấy trắng không hề có sự sống.
“Chị dâu, hôm nay là lễ tốt nghiệp của em.
Em cứ nghĩ mình sẽ rất vui.
Nhưng chị dâu… em cười không nổi, em rất nhớ chị…”
Diệp Mộc Ánh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, bắt đầu trò chuyện: “Chị dâu, thời gian gần đây ngực của em rất hay bị đau.
Chị giúp em kiểm tra đi, được không ạ?”
Dừng một chút, Diệp Mộc Ánh lại nói: “Chị dâu, bọn họ đều cho rằng chị không yêu anh ấy, bọn họ nói xấu chị.
Em rất muốn nói không phải.
Bởi vì…”
Chị rõ ràng yêu anh ba đến chết đi sống lại luôn rồi.
Nói đến đây, nước mắt cô ấy bất giác rơi xuống.
“Chị dâu, thật xin lỗi, em không thể làm gì giúp chị được.
Suýt chút nữa thì công sức bao năm của anh ba đã rơi vào tay kẻ khác.
Em thậm chí… còn không tìm được cách giúp chị tỉnh lại.”
“Chị dâu, cây anh đào anh ba trồng cho chị đã nở hoa rồi.
Thật sự rất đẹp!”
“Chị yêu anh ấy nhất, chị tỉnh dậy ngắm nhìn nó một chút thôi, được không ạ?”
Diệp Mộc Ánh nói từ chuyện này sang chuyện khác, nhiều vô kể.
Nhưng cô gái nằm trên giường vẫn không hề cử động.
Đã ba tháng cô chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như thế này.
Tháng đầu tiên chỉ sống trong ký ức có anh bên cạnh, làm những việc theo thói quen hàng ngày cùng anh.
Bắt đầu từ tháng thứ 2 lại giống như trở thành cái xác không hồn, chết lặng sống qua ngày.
Hai tháng nằm trên giường bệnh, không nói chuyện, không nhắm mắt, các bác sĩ chỉ có thể ngày đêm túc trực, truyền chất dinh dưỡng vào người cho cô.
Mỗi một giây phút trôi qua, Liễu Dung Nghiên đều đang khóc.
Hai hàng nước mắt chảy ra, không một tiếng động, thấm ướt không biết bao nhiêu chiếc gối.
Chuyên gia thôi miên được nhà họ Liễu mời đến cũng phải bó tay với tình trạng của cô.
Các bác sĩ tâm lý đều đưa ra cùng