Nhiếp Trầm mở cửa đi vào, cô gái ngồi trên giường bệnh vẫn lặng im nhìn ra cửa sổ, ngay cả sự xuất hiện của người khác cũng không làm mạch suy tư của cô bị cắt đứt.
Quả thật sự việc xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người không kịp trở tay.
Với tình hình hiện tại của Phó Liên Ngạo, cũng không thể làm lỡ dở cuộc đời của cô gái này nữa.
Có đôi lúc, không phải cứ yêu thì mọi thứ đều thuận theo bản thân.
Dòng hồi tưởng kia kéo dài rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối Liễu Dung Nghiên vẫn không cách nào nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông ấy.
Tất cả chỉ là sự mờ ảo, được vây kín bởi lớp sương mù dày đặc.
Hình bóng của anh tựa như rất gần nhưng lại xa xôi vô cùng.
Ánh mặt trời chói lọi ngoài kia cũng không cách nào xua tan được sự u ám và lạnh lẽo bên trong phòng bệnh.
Nhiếp Trầm đến bên cạnh cô, rũ mắt, đặt nhẹ tay lên vai cô, cất giọng ôn hòa: “Em dâu…”
Liễu Dung Nghiên máy móc quay đầu nhìn anh ta, chỉ khẽ gật đầu, vẫn không nói một lời nào.
Cô nhận ra được tất cả mọi người, lại không thể nhớ được người đàn ông mà mình từng yêu.
Cảm xúc vẫn còn đấy, anh giờ đang nơi đâu?
Thời gian gần đây Nhiếp Trầm không có lấy một ngày được yên giấc, sắc mặt cũng không tốt là bao.
Quầng thâm mắt hiện rõ, đôi mắt tăm tối lạ thường.
Cô đột nhiên mở miệng, nhưng âm thanh đến cổ họng không có cách nào thốt ra lời, đành nỗ lực dùng khẩu hình miệng nói với Nhiếp Trầm: “Em không nhớ được anh ấy.”
Yết hầu anh ta dâng lên cảm giác đắng xót khó tả, một người đàn ông đứng trong thế giới ngầm như anh ta chưa một lần trải qua tình yêu.
Mà người hiện tại đang bị dày vò chính là anh em tốt và em dâu của anh ta, điều này khiến Nhiếp Trầm không khỏi đau lòng.
Anh ta không phải người khôn khéo, giỏi dỗ dành người khác.
Đến cuối cùng phải dùng sự dịu dàng và ấm áp hiếm có suốt hơn ba mươi năm nay để trấn an cô: “Anh biết.
Em dâu, mọi chuyện sẽ dần dần ổn thôi.”
Thật ra với tình hình hiện giờ, việc cô quên đi anh cũng không phải việc xấu.
Ít nhất, có lẽ chỉ là nỗi đau nhất thời.
Sau này, cô sẽ dần dần quên đi Phó Liên Ngạo.
Nhưng nếu vẫn cứ giữ kí ức về anh, vậy thì cuộc đời cô sẽ không còn gì ngoài một mảng tăm tối.
Không biết cô có hiểu được hay không, đột nhiên cúi thấp đầu nhìn bàn tay mình, lại nhìn ra cây thường xuân xanh um ngoài cửa sổ.
Mọi thứ vẫn tiếp diễn, thế giới vẫn xinh đẹp như thế.
Chỉ có một trái tim đã tan nát, một sự sống đang từng giây phút úa tàn.
Cơ thể Liễu Dung Nghiên trở nên vô cùng yếu ớt, gầy gò như một tờ giấy, một ngọn gió cũng đủ khiến nó trôi đi vô định giữa cuộc đời này.
Cành cây xao động theo cơn gió, bả vai cô lại run lên từng hồi.
Bàn tay lạnh ngắt như vừa được ngâm trong nước đá, có làm thế nào cũng không thể sưởi ấm lên được.
Nhiếp Trầm ngồi xuống cạnh cô, thở dài khe khẽ, anh ta cũng theo tầm mắt cô mà nhìn cây thường xuân xanh tươi: “Em dâu, có thể giờ phút này em không nhớ ra được cậu ấy.
Tuy nhiên, anh xin dùng danh dự của bản thân đảm bảo rằng trên đời này tuyệt đối sẽ không xuất hiện người đàn ông nào yêu em hơn cậu ấy.” Thấy cô vẫn bất động, anh ta vỗ nhẹ vai cô, hạ giọng nói tiếp: “Nếu thật sự không nhớ được cậu ấy… Vậy thì không cần cố gắng nhớ lại nữa.”
Mọi chuyện đều do vận mệnh an bài, con người không thể chống lại được số phận vốn có của bản thân.
Ngàn thế kỷ trôi đi, ở bên kia nửa vòng Trái Đất, một người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Một bên mắt được băng bó cẩn thận.
Hai tay anh ghì lên xe lăn, nỗ lực muốn đứng lên, cả vầng trán và bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng.
Dường như thân thể đã đạt đến cực hạn, anh ngã