Sáng sớm hôm sau, Tịch Bạch mặc một chiếc áo lông trắng thuần, đi xuống cầu thang.
Hai hộp sô cô la kia đều đã bị Tịch Phi Phi ném vào thùng rác trong phòng khách, ngay cả giấy gói cũng không tháo ra.Tịch Phi Phi không hề hiếm lạ quà tặng của Trần Triết Dương, cô chỉ hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi cùng với hưởng thụ Tịch Bạch ghen tuông, thương tâm khổ sở mang cho cô khoái cảm.Trừ việc đó ra, Trần Triết Dương đối với cô mà nói không có bất kỳ giá trị gì.Tịch Bạch nhìn hai hộp sô cô la bị vứt bỏ cũng không có cảm giác đặc biệt gì.Đời trước cô bị Trần Triết Dương làm tổn thương đau khổ, sau này đã được Tạ Tuỳ hoàn toàn chữa khỏi rồi.
Đời này, Tịch Bạch đối với người con trai cô thích thời niên thiếu nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí mang theo chút chán ghét.Tình yêu tự cho là vĩ đại cùng quyết tâm vì yêu ‘hy sinh’ kia của Trần Triết Dương kia khiến cho Tịch Bạch cảm thấy ghê tởm.—-Yến tiệc hai nhà Tịch – Trần được tổ chức ở sảnh tiệc khách sạn lớn Hải Thiên Thịnh.Hai chị em theo cha mẹ tham dự.Nhà họ Trần và nhà họ Tịch là quan hệ mấy đời, về mặt công việc cũng có quan hệ lợi ích đan xen, bởi vậy người hai nhà đều cẩn thận từng li từng tí duy trì quan hệ bạn bè, thường xuyên liên hoan cùng nhau.Lần này nhân cơ hội Trần Triết Dương về nước, cũng đúng lúc thúc đẩy hai gia đình lần nữa tụ hội.Tịch Phi Phi mặc trang phục lộng lẫy, váy mùa đông hồng phấn, tóc dài xoã vai, đuôi tóc hơi xoăn, giống như công chúa bước ra từ trong thế giới cổ tích.Ánh mắt Trần Triết Dương lại bị Tịch Bạch bên cạnh cô hấp dẫn.Tịch Bạch chỉ mặc một chiếc áo lông đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, không son phấn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của cô sáng long lanh như tuyết, căn bản không cần bất kỳ cái gì phụ trợ, cảm giác mượt mà rõ ràng vượt qua Tịch Phi Phi ăn mặc chau chuốt gấp trăm lần.Không biết vì sao, Trần Triết Dương cảm thấy Tịch Bạch giống như thay đổi, không còn là cô nhóc hay sợ hãi rụt rè trước kia, vừa thấy anh liền đỏ mặt.Cô trở nên ung dung, bình tĩnh, hơn nữa còn tự tin, ánh mắt lạnh nhạt thỉnh thoảng nhìn qua đủ khiến Trần Triết Dương cảm thấy rung động lòng
người, tim anh không thể tránh khỏi đập nhanh hơn.So với cô, Tịch Phi Phi cố gắng ăn mặc chau chuốt có phần nịnh nọt hơn.
Tịch Bạch đương nhiên không biết, thái độ hời hợt qua loa lấy lệ này sẽ tạo thành cảm quan khác biệt trong lòng Trần Triết Dương như thế nào.Nhưng cô phát hiện Trần Triết Dương vẫn luôn nhìn cô.Lại có lẽ giống như trên mạng thường xuyên nói: ‘Từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có thảo mai được lòng người’.
Đời trước Tịch Bạch thích Trần Triết Dương lại chưa từng lọt được vào mắt anh, hiện tại cô mang bộ dáng hờ hững ngược lại khơi dậy hứng thú của Trần Triết Dương.Tịch Bạch chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười.Cha Trần Triết Dương chính là hiệu trường trường trung học Đức Tân, Trần Chấn Hằng.Bọn nhỏ đều học ở trung học Đức Tân, bởi vậy chủ đề người lớn hai nhà nói chuyện luôn rơi vào vấn đề giáo dục con cái.
Bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất về chế độ cải cách giáo dục, về ảnh hưởng của gia đình và trách nhiệm xã hội.Trần Triết Dương đúng lúc lấy ra từ trong túi một hộp kẹo đóng gói khéo léo, mỉm cười với hai chị em.Tịch Phi Phi vốn cho là hộp kẹo kia là đưa cho cô, cô kéo váy đang chuẩn bị đứng lên, tao nhã rụt rè tiếp nhận.Lại không nghĩ tới, Trần Triết Dương chuyển hướng sang Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, chuyện ngày hôm qua là anh không tốt, quá không lễ phép.
Đây, hộp kẹo này coi như anh nhận lỗi, cũng là quà anh cố ý mang từ Mỹ về cho em.”Sắc mặt Tịch Phi Phi thay đổi.Anh rõ ràng đã tặng Tịch Bạch sô cô la, vì sao bây giờ còn muốn tặng kẹo, đây không phải cố ý khiến mình khó chịu sao!Chị gái chỉ có một phần, mà em gái có tới hai phần… Ai nặng ai nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay.Trần Triết Dương hoàn toàn không biết Tịch Phi Phi hiểu lầm thành như vậy.
Trước anh đưa cho Tịch Phi Phi sô cô la là bí mật đưa, đưa cho Tịch Bạch kẹo là trước mặt mọi người, bề ngoài càng cho thấy tâm ý của anh với Tịch Phi Phi.Anh khẳng định không thể tưởng tượng được cách làm này lại khiến Tịch Phi Phi hiểu lầm.Tịch Bạch giống như người ngoài cuộc, sống chết mặc bây, thờ ơ nhìn vở kịch hay lên đài diễn, thản nhiên nói —
“Cảm ơn kẹo của anh nhưng em không thích ăn ngọt, cho em cũng lãng phí, không bằng đưa cho chị em, chị ấy rất thích ăn ngọt.”Trần Triết Dương rất biết chừng mực, cũng không kiên trì, chuyển hướng sang Tịch Phi Phi: “Nếu đã vậy, vậy thì cho Phi Phi ăn vậy, anh biết em ấy đặc biệt thích ăn kẹo.”Tịch Phi Phi tức giận đến môi phát tím, miệng không đắn đo nói: “Dựa vào cái gì nó không cần liền cho em! Đuổi ăn mày sao!”Lời vừa nói ra, sắc mặt người lớn ở đây nháy mắt xụ xuống.
“Phi Phi! Nói gì vậy!”“Sao lại không lễ phép như vậy!”Trần Triết Dương hiển nhiên cũng không ngờ tới Tịch Phi Phi luôn luôn dịu dàng lại có thể nói ra lời oán độc như vậy.
Anh kinh ngạc tới ngây người: “Anh, anh chỉ là cảm thấy em thích ăn kẹo, không có ý gì khác, em đừng nóng giận.”“Em…”Tịch Phi Phi ở trước mặt người lớn luôn sắm vai cô con gái ngoan, thiện lương, kính cẩn nghe lời, hiện tại cô đột nhiên phát tác, khiến người rút tay không kịp.
Cha mẹ Trần trao đổi ánh mắt, không nói một lời.Ý thức được bản thân thất thố, cô nhẹ nhàng khẽ ho khan một tiếng, cố gắng cứu vãn nói: “Em chỉ hơi mệt chút, tâm tình không tốt lắm.”Tịch Bạch cáo từ đi toilet một chuyến.Không bao lâu, Trần Triết Dương cũng theo ra ngoài.Ngay cả một chút dục vọng nhỏ Tịch Phi Phi cũng không giấu được, toàn trường mặt lạnh, khiến cha mẹ hai nhà cảm thấy vô cùng xấu hổ.Trong hành lang sáng ngời, Tịch Bạch vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa tay, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Trần Triết Dương trong gương.Đường nét Trần Triết Dương anh tuấn đoan chính, làm cho người ta có cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng chính nghĩa.“Tiểu Bạch, chuyện ngày hôm qua, anh muốn nhận lỗi với em, là anh không lịch sự, em vẫn còn giận anh sao?”Tịch Bạch lắc đầu: “Không có, không cần xin lỗi.”Cô không để anh ở trong lòng, cho nên căn bản không tức giận vì anh.
Hiện tại Trần Triết Dương đã không làm dấy lên nổi bất kỳ tâm tình gì trong cô rồi.Bộ dáng Tịch Bạch lãnh đạm khiến cho trong lòng Trần Triết Dương chát chát, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Cô giống như thật sự thay đổi rồi, không giống kẻ đáng thương khúm núm, nhát gan khiếp nhược trong quá khứ nữa.Khí chất thay đổi khiến cho khuôn mặt cô dường như cũng thay đổi, cô xinh đẹp, là vẻ đẹp từ bên trong phát ra kia, giống như nụ hoa sau cơn bão, một đêm nở rộ, cái loại xinh đẹp cực hạn này căn bản không thể che giấu được…Trần Triết Dương nhìn bóng lưng cô rời đi, chợt ngẩn ra.Người hai nhà từ sảnh tiệc khách sạn Hải Thiên Thịnh đi ra, nhân viên trông xe lấy xe chạy đến ven đường, kéo mở cửa xe, cung kính mời bọn họ lên xe.Vừa lúc này, trước cửa tiệm net ở phía đối diện có mấy cậu con trai cười đùa hút thuốc đi tới.Chính là bọn Tùng Dụ Châu.Tạ Tuỳ đứng trong đám người, hai đầu ngón tay thon dài kẹp một nửa điếu thuốc.Tùng Dụ Châu dùng khuỷu tay chọc chọc Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ ngẩng đầu, nhìn đường cái đối diện, khoé miệng vốn chứa ý cười dừng hai ba giây, sau đó lặng yên biến mất.Anh trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tịch Bạch.Áo lông trắng bao bọc cần cổ trắng nõn của cô, làn da trơn bóng giống như có thể bóp ra nước, cô đứng bên cạnh người lớn, dịu ngoan mà nhu thuận.
Trần Triết Dương mặc đồ vest, lễ phép thân sĩ mở cửa cho cô.Cách một con đường giống như ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà Tạ Tuỳ hết lần này tới lần khác ở trong vũng bùn dơ bẩn không chịu nổi nhất tơ tưởng đến điều tốt đẹp như cô.Một tay anh thò vào túi quần, nắm thật chặt mặt dây chuyền Tiểu Bạch tặng làm móc chìa khoá, cho đến khi lòng bàn tay bị hình dáng bén nhọn cắt trúng đau đớn, anh chậm rải buông lỏng tay, cảm thấy trái tim cũng trống rỗng một phần.Dụi tàn thuốc trong tay, ánh sáng trong con ngươi kia của Tạ Tuỳ trong nháy mắt kia lụi tàn.Anh không nói một lời xoay người rời đi.Hiệu trưởng Trần Chấn Hằng hô hai tiếng Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ cũng không quay đầu lại, đi vào đường tắt âm u.Tịch Minh Chí hỏi: “Thằng bé đó là ai vậy?”Trần Chấn Hằng nhìn bóng lưng anh, thản nhiên nói: “Học sinh trường tôi.”
“Trường các anh còn có loại này.” Tịch Minh Chí châm chước dùng lời nói.
“Kiểu học sinh này à?”Trần Chấn Hằng cười cười: “Ba nó trước kia là bảo vệ trường chúng tôi, cũng coi như là một nửa bạn tôi, về sau phạm tội chịu phạt, tôi đồng ý với anh ấy cho đứa nhỏ này đi học đến khi tốt nghiệp trung học.”Tịch Minh Chí vẫn rất hiếu kỳ: “Một bảo vệ có thể phạm tội gì a?” “Giết người.”Tịch Minh Chí nổi da gà sau lưng: “Con trai tội phạm giết người a! Thật là, trường các anh sao có thể thu nhận loại học trò này, tôi thấy nó không phải thứ gì tốt.
Phi Phi, Bạch Bạch, về sau các con phải cách xa người như thế một chút! Biết không!”Tịch Phi Phi vâng một tiếng, nhu thuận đồng ý, mà Tịch Bạch ngồi trong xe, buồn bực không lên tiếng nhìn màn sương mông lung ngoài cửa sổ.Bóng lưng lạnh lùng nặng nề của thiếu niên kia dần dần biến mất trong ngõ nhỏ đen kịt.————Trong phòng karaoke ồn ào náo động, Tùng Dụ Châu gọi mấy chai bia tới, trấn an tâm tình khẩn trương vừa mới sống sót sau tai nạn.“Từ tiệm net đi ra thế mà trực tiếp gặp phải hiệu trưởng Trần, mẹ nó may mắn này!”Tương Trọng Ninh than trên ghế sofa, uể oải nói: “Phỏng chừng thứ Hai quay về trường phải viết một nùi bản kiểm điểm, nghĩ thôi đã thấy phiền.” Tùng Dụ Châu đưa micro tới, “Đừng nghĩ, hát đi, tao kêu thêm mấy anh em qua đây chơi, hâm nóng lên, tối nay không say không về.”Tương Trọng Ninh nhận micro, chọn bài ‘Lui ra phía sau’ của Châu Kiệt Luân, hát lên.Tạ Tuỳ một mình ngồi ở một góc hẻo lánh ánh đèn không chiếu tới, tóc mái ngang trán rũ xuống, tạo thành một cái bóng che lấp đáy mắt thâm thuý của anh.Trong tay anh cầm chai bia, uống liên tục từng ngụm, không biết uống bao nhiêu.Trong đầu loé lên rất nhiều hình ảnh khi bé, anh bị người đẩy mạnh vào vũng bùn dơ bẩn, nghe bọn họ hô to: “Nó là con trai tội phạm giết người! Tụi mình đừng chơi với nó!”“Tớ không phải!” Anh cố gắng biện bạch: “Tớ không phải con trai tội phạm giết người.”“Đúng vậy! Ba mày giết người, mày chính là!”
“Không có, ba tớ không giết người!”…Về sau dần dần trưởng thành, trong tay anh có sức lực, có thể ấn những kẻ ức hiếp anh kia vào vũng bùn, đánh bọn họ kêu oa oa.Nhưng anh cũng không hề vì người đàn ông kia tranh luận một chữ, anh gánh vác lấy số mệnh của chính mình, yên lặng chịu đựng hết thảy những thứ này.Cô gái kia nói vậy hẳn là cũng biết rồi, trách không được, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái.Cha anh là tội phạm giết người, anh là thứ rác rưởi toàn thân dơ bẩn, làm thế nào xứng đứng cạnh cô.Tạ Tuỳ lại uống một ngụm bia, tinh thần bắt đầu rời rạc, cảm giác duy nhất chính là khi nghĩ đến cô, ngực lại từng trận nhói đau.Đúng lúc này có mấy người con trai vào phòng, trong đó có người dẫn theo hai em gái tới.Tùng Dụ Châu nói: “Tiêu Tần, hai em đây là?”“Bạn học trường tụi mình, Phương Duyệt Bạch và Bối Hân Di, đều là học sinh giỏi, lần đầu tiên ra ngoài chơi, tụi bây lịch sự với người ta chút.” Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Châu, thấp giọng nói: “Phương Duyệt Bạch này học lớp 12 trường ta, thành tích rất tốt, mỗi lần thi đều nằm trong top 10.”Tùng Dụ Châu trái lại không quan tâm đối phương thành tích tốt hay không, chỉ chú ý tới cô môi hồng răng trắng, bộ dáng nhu thuận, mi tâm có vài phần tương tự Tịch Bạch.Thậm chí ngay cả tên cũng có một chữ ‘Bạch’.Tùng Dụ Châu đơn giản nói: “Bạn học Tiểu Bạch, bạn ngồi bên cạnh Tuỳ ca đi, anh ấy hôm nay tâm tình không tốt lắm, bảo anh ấy uống ít thôi.” Phương Duyệt Bạch có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên âm lãnh ở sofa đối diện, đôi má bỗng nhiên ửng đỏ.Mắc cỡ ngại ngùng, không tốt lắm.Lời này Tùng Dụ Châu không tính là mạo phạm, vốn là anh em tìm vui, cũng không ai bắt buộc những cô gái này tới chơi, nếu các cô tự nguyện đến đây cho thấy các cô có suy nghĩ riêng.Phương Duyệt Bạch lén lút nhìn Tạ Tuỳ vài lần, rốt cục hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, cả khuôn mặt đều đã hồng rồi.“Tuỳ ca, anh uống nhiều rồi.” Cô ôn nhu khuyên nhủ: “Đừng uống nữa có được hay không?”
Tạ Tuỳ lúc này mới chú ý tới cô gái bên người, anh nâng đôi mắt nhập nhèm men say lên liếc cô một cái.Mặt cô và Tịch Bạch có vài phần giống nhau, nhưng Tạ Tuỳ cũng không say đến độ không phân rõ.“Cô là ai?”Phương Duyệt Bạch nhỏ giọng nói: “Em là Phương Duyệt Bạch, bạn bè đều gọi em là Tiểu Bạch.”“Tiểu Bạch.”Đầu lưỡi Tạ Tuỳ chọc vào răng, cọ sát mấy lần mới bật ra hai chữ này, quả nhiên đáy mắt lạnh lùng lại nổi lên mấy phần dịu dàng.Phương Duyệt Bạch thầm vui vẻ, cho rằng Tạ Tuỳ có cảm tình tốt với cô, vì thế đưa tay kéo chai bia trong tay anh: “Anh say rồi.”Mà Tạ Tuỳ giơ tay ra, bỗng nhiên nắm cằm Phương Duyệt Bạch, con ngươi tối như