Buổi chiều là lớp số học khiến người buồn ngủ, Tạ Tuỳ lấy cùi chỏ chống lưng ghế, tầm mắt rơi giữa cây ngô đồng nước Pháp ngoài cửa sổ.Không biết con chim nào hót to lướt qua, bóng cây lao xao.Đầu ngón tay linh hoạt kia xoay tròn cây bút đen, đôi mắt màu cà phê giống như không có tiêu điểm.Bút rơi xuống bàn, anh thuận tay lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn — ‘Tiểu Bạch, trước kia chúng ta có quen biết hay không?’Sau khi soạn xong anh suy nghĩ trong chốc lát, lại xoá đi… Không đầu không đuôi giống người bệnh tâm thần.Tạ Tuỳ chắc chắn bản thân trước kia không biết Tịch Bạch, cũng không biết vì sao cô giống như hiểu rõ anh hơn cả bản thân anh.Có lẽ hai người đời trước có duyên phận đi, nói không chừng cô thật đúng là tiểu tình nhân của mình.Bằng không anh làm sao có thể nhìn trúng cô, liền mẹ nó rơi vào tay giặc rồi.Mỗi đêm đều suy nghĩ, lúc nào cũng nghĩ, nghĩ muốn hôn cô muốn cô… nghĩ đến sắp mất mạng rồi.Tạ Tuỳ một lần nữa phục hồi tinh thần, xoá bỏ mấy chữ này, sau đó soạn lại một tin khác —‘Tiểu Bạch, tôi sẽ nghe lời em.’ Gửi đi.Còn có chút khẩn trương.Vốn cho rằng tiểu tình nhân của anh sẽ không nhắn lại, cũng không nghĩ tới sau khi tin nhắn gửi không tới nửa phút, điện thoại liền rung lên một cái.Thân thể Tạ Tuỳ cũng rung lên theo.Trái tim anh đập bình bịch, đầu ngón tay mở màn hình điện thoại ra.Tin nhắn trả lời của Tịch Bạch cực kỳ ngắn gọn: ‘Nghiêm túc nghe giảng bài.’Tạ Tuỳ cong khoé miệng, nghe lời đặt di động xuống, mò quyển số học mới tinh trong hộc bàn ra, chỉnh chỉnh tề tề mở ra trên bàn, sau đó chống má bắt đầu nghe giảng bài.Thầy giáo ở trên bục giảng về hàm số lượng giác, anh nhìn mấy cái biểu đồ hình parabol này cảm giác giống như nghe thiên thư, ngáp một cái, vẫn lên dây cót tinh thần kiên nhẫn nghe.
Tương Trọng Ninh ở sau lưng chọc chọc Tùng Dụ Châu, thấp giọng nói: “Ê, mày xem Tuỳ ca đang nghe giảng bài hả?”Tùng Dụ Châu nhìn về phía Tạ Tuỳ, tầm mắt của anh di động tới thầy giáo số học.“Tao cảm thấy anh ấy đang lên kế hoạch làm thế nào đánh ổng một trận thì có.”——-Tạ Tuỳ nghe lời Tịch Bạch, không hề đi gây sự với Tịch Phi Phi, cũng không tìm trường học lý luận.Tịch Bạch nói chuyện này tự cô có biện pháp, bảo anh không cần nhúng tay.Tạ Tuỳ không tin Tịch Bạch có cách, nhưng anh biết, tài cán duy nhất bản thân có thể làm cho cô là ngoan ngoãn nghe lời cô, không cần gây thêm rắc rối cho cô.Buổi tối bảy giờ, màn đêm chậm rãi buông xuống, hạt mưa nhỏ lất phất tung bay trên trời.Bên cạnh sân thể dục, mấy đứa con trai chơi bóng rổ xong khoác áo khoác chuẩn bị rời khỏi trường học.Lúc đi ngang qua chỗ đậu xe, Tạ Tuỳ thoáng nhìn thấy chiếc xe đạp gấp màu hồng phấn quen thuộc lẻ loi đứng ở vị trí thứ hai.Anh nhíu mày, nhìn bốn phía, bạn học còn lại trong trường không nhiều lắm, đèn trên các dãy phòng học sáng trưng đều là học sinh nội trú ở trường tự học buổi tối.Cô còn chưa rời đi sao?“Làm sao vậy?” Tùng Dụ Châu thấy Tạ Tuỳ dừng bước, khó hiểu hỏi: “Rớt đồ hả?”Tạ Tuỳ thuận miệng trả lời: “Ừm, mấy cậu về trước đi, tôi còn có việc.” “Được, vậy anh cũng đừng về muộn quá.”Tạ Tuỳ xoay người trở vào dãy phòng học, lên lầu ba đi đến cửa phòng học lớp 1.Trong phòng học lác đác có mấy học sinh tự học buổi tối nhưng không thấy bóng dáng cô, bàn cô cũng trống không.Không có trong phòng học?Tạ Tuỳ tìm mấy lầu, không thấy bóng người, đi bộ ra khỏi dãy phòng vừa lúc thoáng nhìn cửa ra vào hội trường đối diện, cô gái đeo đàn cello cồng kềnh chậm rãi đi vào trong.Anh cười nhạt một tiếng, nhanh chân đi về phía hội trường.
Hội trường không có một bóng người, trong hành lang những bóng đèn cảm ứng theo bóng anh tới gần dần dần sáng lên.Tạ Tuỳ nghe được trong khán phòng đối diện truyền đến tiếng đàn cello trầm thấp nức nở.Anh chậm rãi đi qua, đứng bên cạnh cửa, nhìn vào khán phòng mênh mông—Cô gái mặc áo len cao cổ màu trắng ngà, hai chân tách ra ngồi giữa sân khấu, đàn cello tựa vào giữa hai chân cô, cô cúi đầu, đắm chìm trong diễn tấu của bản thân.Giai điệu giống như ánh mặt trời ấm áp chảy xuôi, cô dùng một loại ngôn ngữ tự thuật bình thản kể về sự sống và cái chết, về tình yêu và cái đẹp, về luân hồi và hy vọng.Làn điệu giống như bình tĩnh an tường nhưng lại cất giấu sóng lớn mãnh liệt.Tạ Tuỳ khoanh tay tựa vào bên cửa ngóng nhìn cô.
Gương mặt cô nhiễm hồng, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài mỏng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.Cô lúc này thật sự đẹp đến kinh tâm động phách.Mỗi một tế bào trên người Tạ Tuỳ giống như đều run rẩy theo giai điệu của cô.Mãi đến khi khúc đàn kết thúc, Tịch Bạch chậm rãi mở to mắt, cùng Tạ Tuỳ dựa bên cạnh cửa nhìn nhau vài giây.Đó là một đôi mắt đào hoa sáng rực ẩn dưới hàng lông mày rộng rãi, trong mắt có ánh sáng.Ánh mắt chuyên chú như vậy ít đi vài phần ngả ngớn, hơn chút kiềm chế cùng cẩn thận.Tịch Bạch không biết Tạ Tuỳ vì sao lại xuất hiện ở nơi này, càng không biết anh đứng bao lâu.Cô vác đàn cello lên, chuẩn bị rời đi.Tạ Tuỳ chắn bên cạnh cửa, ngăn cô lại: “Em ở trong này làm gì?” Tịch Bạch nói: “Vậy còn anh, ở trong này làm gì?Tạ Tuỳ nhìn sang bốn phía, thuận miệng nói: “Tôi đang nhìn người kéo đàn.”Vì thế Tịch Bạch thuận theo nói: “Em kéo đàn.” ” “Lúc cô ra khỏi cửa, Tạ Tuỳ giữ chặt khuỷu tay cô, trầm giọng nói: “Có ý gì?”
Tịch Bạch cúi đầu, không nói một lời.
“Tiểu Bạch, em đang làm chuyện xấu?”Giọng nói thấp thuần lại gợi cảm mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tịch Bạch khẽ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, khoé mắt anh nhếch lên, vô cùng hào hứng nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô trả lời.“Em có thể làm chuyện gì xấu chứ.” Tịch Bạch nói: “Anh không có chứng cứ đừng nói bậy.”Tạ Tuỳ khẽ huýt sáo, anh liếc nhìn thấy cô khẩn trương rồi.Cô bé này quả nhiên không đơn giản, trong ánh mắt vô hại kia của cô lúc nào cũng lộ ra sự sắc sảo, tỏ rõ cô sẽ không dễ dàng nhận thua đầu hàng.
Tạ Tuỳ suy đoán nói “Ngày mai là buổi phỏng vấn trực tiếp của Tịch Phi Phi, hôm nay em tới hội trường, rất kỳ quái.”Tịch Bạch trầm giọng nói: “Tạ Tuỳ, anh không cần lo chuyện của em.” “Anh không cần lo chuyện của em.” Tạ Tuỳ lặp lại những lời này, sắc mặt cũng trầm trầm, mang theo ý tứ khiêu khích nói: “Nếu tôi càng muốn lo.” Tịch Bạch nói: “Anh quản không được.”Tạ Tuỳ lôi kéo cổ tay cô, nặng nề áp cô lên tường, đàn cello phát ra tiếng ‘ting’ như trách cứ anh thô lỗ.“Anh làm hư đàn em rồi!” Tịch Bạch vùng vẫy, lại vô lực thoát khỏi anh: “Anh buông ra.”Tạ Tuỳ biết đàn cello kia là bảo bối của cô, cười lạnh nói: “Làm hư đàn của em, tôi xin lỗi nó được chưa?”“Anh có thể đừng không nói đúng sai vậy được không?” “Hiện tại em mới biết ông đây không nói đúng sai.”Tạ Tuỳ kéo đàn cô xuống, vững vàng vác lên vai mình, sau đó nhéo nhéo mũi cô: “Mặc kệ em có âm mưu kinh thiên gì, đều tính cho ông đây.”Tịch Bạch thật sự bị anh làm tức đến muốn cười, cô giải thích: “Nào có âm mưu kinh thiên gì, em chỉ muốn kéo đàn thôi.”“Tin em là quỷ.” Tạ Tuỳ không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm, nói mau, nếu không thì bảo vệ qua đây, hai ta đều không đi được.”Tịch Bạch thấy thoát không được, không thể làm gì nói.
“Anh trả đàn lại cho em trước, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”“Tôi lại không cướp đàn của em, gấp gì chứ.”Tịch Bạch không lay chuyển được anh, biết tên này hôm nay sẽ bám lấy cô, cần phải cạy ra được chút gì đó từ trong miệng cô, nếu không anh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sống lại một lần, nếu Tịch Bạch có gì tiến bộ thì đó chính là cô trở nên lý trí hơn.Có một số việc cô có thể làm nhưng Tạ Tuỳ không thể, để cho anh làm rối chuyện này, hậu quả cô không thể gánh vác.Tạ Tuỳ cùng cô đi tới bên cạnh chỗ đậu xe, Tịch Bạch đẩy xe đạp ra, vẫn là câu nói kia: “Trả đàn cho em nha.”“Em còn chưa nói, em chuẩn bị làm gì?” “Vậy anh qua đây, em nói nhỏ cho anh nghe.”Tạ Tuỳ ngoan ngoãn cúi người, đưa đầu lại gần Tịch Bạch: “Hửm?” “Em chuẩn bị..”Cô thừa dịp anh không chú ý, vỗ trán anh, đẩy anh ra: “Em chuẩn bị chạy!” Tịch Bạch leo lên xe, đột nhiên đạp lên bàn đạp, xe đạp chạy như bay.Tạ Tuỳ xoa xoa trán mình, vầng trán còn lưu lại xúc cảm ấm áp của thiếu nữ.Anh nhìn bóng lưng cô chạy mất dép, khoé miệng khẽ nhếch lên, cất giọng nói: “Này, bỏ đàn à?”“Bỏ.”“Không cần thì ông đây ném đó.”Tịch Bạch quay đầu hô to với anh: “Không cho phép.”Tạ Tuỳ gỡ hộp đàn sau lưng xuống, không thể làm gì khác hơn vỗ vỗ: “Dám chơi đùa với đại gia ta.”Kỳ thật chính anh cũng không phát hiện, khoé miệng dần dần nhiễm ý cười.————-Phòng quyền anh dưới đất, Tùng Dụ Châu nhìn Tạ Tuỳ vào phòng thay đồ trên vai vác theo một cái hộp đàn cồng kềnh, cảm thấy hứng thú: “Trên lưng anh là gì vậy?”Tương Trọng Ninh nói: “Lớn như vậy khẳng định là đao rồi.”“Đao cái đầu mày, đao nhà mày dùng cái hộp lớn như vậy để đựng hả!” Tùng Dụ Châu tò mò thò tay qua lại bị Tạ Tuỳ đập một cái đẩy ra: “Đừng đụng, đừng làm hư.”“Quý trọng như vậy rốt cuộc là gì?” “Đàn cello.”Tạ Tuỳ thật cẩn thận tháo hộp đàn xuống, giống như ôm con cái nhà mình vậy.Tùng Dụ Châu lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ý cười trên mặt sâu xa hỏi: “Tuỳ ca, được a, đàn cello của người ta lại để cho anh đem về, thế nào, đưa cho anh tín vật định tình à?”
Tương Trọng Ninh nói: “Gạt người, Tịch tiểu Bạch bảo vệ cây đàn này lắm, sao có thể đưa Tuỳ ca đem về, khẳng định là Tuỳ ca cứng rắn cướp đoạt rồi! Chờ xem, lát nữa tụi mình ra ngoài nhất định sẽ thấy Tịch tiểu Bạch khóc sướt mướt đi qua đây muốn lấy lại đàn cho coi.”Tạ Tuỳ khó chịu nói: “Em ấy cho tôi, không có cướp.”“Không phải chứ, cây đàn này đúng là bảo bối của Tịch tiểu Bạch đó, em ấy có thể tuỳ tiện cho anh sao?”Đây cũng nhắc nhở Tạ Tuỳ, Tịch Bạch thật sự rất yêu quý cây đàn cello này, cô có thể yên tâm giao cho anh bảo quản, đây có phải cho thấy cô tin tưởng anh?Ý niệm này loé lên, tâm tình Tạ Tuỳ lại càng thêm vui vẻ.Tương Trọng Ninh nhìn nụ cười mỉm trên mặt Tạ Tuỳ, khoé miệng giật giật một phen, cảm thấy lấy trạng thái hiện tại của anh lên đài phỏng chừng ai thấy cũng muốn nện anh một trận.————Tịch Bạch vào trong vườn thấy Tịch Phi Phi đứng trên ban công lầu hai học kịch bản lời thoại của cô.Trong buổi phỏng vấn trực tiếp ngày mai, vấn đề MC hỏi và câu trả lời, bọn họ đã chuẩn bị trước cả rồi.Mục đích chuyến phỏng vấn lần này, thứ nhất nhằm dốc lòng tuyên truyền Tịch Phi Phi thông qua cố gắng của bản thân giành được điểm cộng vào đại học, thứ hai cũng nhằm làm sáng tỏ lời đồn trên mạng thời gian trước.Trên ban công, diễn viên Oscar đang lau nước mắt, khóc không thành tiếng, nức nở nói là khoảng thời gian trước bởi vì sức khoẻ, trạng thái không tốt, khống chế không nổi cảm xúc, mới có thể làm ra chuyện kích thích như thế, cô cũng xin lỗi em gái, hy vọng em gái không trách cứ cô.Đây là lần đầu tiên Tịch Phi Phi xin lỗi Tịch Bạch, nhưng mà trên thực tế, bất quá là cô giả vờ giả vịt mà thôi.Tịch Phi Phi cũng nhìn thấy Tịch Bạch trong vườn, hai người ở xa nhìn nhau.
Tịch Phi Phi khẽ hất cằm, khiêu khích mỉm cười nhìn cô.Tịch Bạch dựng xe đạp, không nói lời nào vào nhà.Cô sẽ không cho Tịch Phi Phi bất kỳ cơ hội nào nữa, nếu cô ta bất nghĩa trước vậy đừng trách cô huỷ diệt toàn bộ mọi thứ cô ta có thể có.Lúc ăn cơm chiều, Tịch Bạch có vẻ vô cùng an tĩnh, ăn cơm xong liền trở về phòng.
Cha mẹ theo thường lệ quan tâm tới Tịch Phi Phi chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai thế nào, Tịch Phi Phi nói đã học thuộc bản thảo rồi.
Việc này đối với cô mà nói là hạ bút thành văn trôi chảy, cho dù không có bản thảo, bàn về bản lĩnh nói bậy nói bạ y như thật thì không ai am hiểu hơn so với Tịch Phi Phi.Mười giờ tối, Tịch Bạch làm bài tập trong lúc rảnh rỗi nhớ tới cây đàn cello của cô, không biết tên Tạ Tuỳ kia sẽ đối xử thô bạo thế nào với đàn của cô.
Có chút lo lắng, cô gửi tin nhắn cho Tạ Tuỳ: ‘Đàn của em đâu?’Tạ Tuỳ gửi lại một tấm hình cho cô, hộp đàn cello kia đoan đoan chính chính nằm ở bên trái giường anh.Tịch Bạch:‘Anh đặt nó lên giường làm chi?’ ‘Để nó ngủ với tôi.’Tịch Bạch không nói gì, nhanh chóng soạn tin —‘Giường nhỏ như vậy anh ngủ thế nào, lật người liền bị đè rồi, đừng để trên giường, để tựa vào tường là được.’Tạ Tuỳ nhìn chung quanh, phòng thuê của anh là đất xi măng, trên đất cũng không sạch sẽ lắm, trên bàn trái phải là lon bia cùng mẫu thuốc lá.Giường là chỗ sạch sẽ duy nhất.Anh trả lời: ‘Không sao, tôi sẽ không đè nó.’Tịch Bạch nói chuyện với Tạ Tuỳ vài câu, liền nói muốn đi ngủ, nhanh chóng nói ngủ ngon kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.Cũng không phải vì cái gì khác, cô không muốn Tạ Tuỳ truy hỏi nguyên do đến hội trường hôm nay.Tịch Bạch có kế hoạch của mình, nhưng cô không muốn cho bất kỳ ai tham gia, nhất là Tạ Tuỳ.Tịch Bạch hy vọng anh có thể an ổn sống qua cả đời này.Nên tới đều sẽ tới, nhưng đã qua đi, quan trọng nhất là lựa chọn hiện tại của cô.Tắt tèn, bóng đêm giống như mãnh thú ùa vào phòng, dần dần, ánh đèn đường ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa sổ rơi trên vách tường, yếu ớt lấp loé.Tạ Tuỳ gối đầu lên tay, nằm thẳng trên giường, đầu ngón tay chạm vào hộp đàn cello bên người, nhẹ nhàng mà gõ hai tiếng.Hộp đàn vang lên tiếng cộp cộp, trong ban đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, đuổi đi con dã thú cô độc ẩn nấp trong nội tâm anh.Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm tình bình hoà.Sáng hôm sau, Tạ Tuỳ tới trường.
Anh biết có một số việc Tịch Bạch không nói cho anh, anh sẽ không miễn cưỡng cô, nhưng anh có thể tự mình đi
thăm dò.Sáng sớm ngày đông, bầu trời đêm nửa sáng nửa tối còn le lói chút ánh sao.
Cửa lớn