Ngâm suối nước nóng xong đã là chín giờ tối, Tạ Tùy tiễn Tịch Bạch tới cửa khách sạn.Chỉ mỗi vườn hoa trong khách sạn Tây Lĩnh đã chiếm diện tích hơn 10 hecta, trong vườn có cây cảnh, tượng điêu khắc và suối nước nóng chảy
dưới những cây cầu nhỏ, thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ tao nhã.Tạ Tùy nghe Tương Trọng Ninh nói, một đêm ở khách sạn này phải tốn tới bốn con số.Cũng không phải không ở nổi nhưng nếu chọn lựa về mặt kinh tế, anh sẽ không ở loại khách sạn như vậy, mặc dù anh cũng không hề thiếu chút tiền ấy.Tiền của anh, một đồng một cắc đều là dùng mạng để đổi lấy.Cảm nhận thấy Tạ Tùy im lặng, Tịch Bạch hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”Tạ Tùy thẳng thắn nói: “Tôi nghĩ, chờ em cho phép tôi chạm vào em, cho dù không muốn sống nữa, tôi cũng phải ở khách sạn như vậy với em.” “…”Tịch Bạch không lời gì để nói, trong đầu mấy đứa con trai suốt ngày đều suy nghĩ gì đâu không.Cô lấy găng tay ra trả cho Tạ Tùy: “Đây, em vào trong nhé.”Tạ Tùy nhận lấy, kéo tay cô đeo găng tay lại một lần nữa, vuốt kỹ mỗi một ngón tay.
“Cho em thì là của em.”“Không cần, sáng mai không phải anh còn leo núi à?” “Không được tháo xuống.”“…”Tịch Bạch càng muốn tháo xuống.
Tạ Tùy đè tay cô lại, lôi cô lại gần mình, cường ngạnh nói: “Lại nháo, ông đây hôn em đó.”Tịch Bạch vội vàng lui về sau vài bước, tức giận thấp giọng lầm bầm nói: “Không trả thì không trả, dù sao tay bị lạnh cũng không phải em.”Cô nói xong chạy tới cửa khách sạn.Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, vô thức sờ lên ngực trái, đáy lòng trào dâng từng chút ngọt ngào.———–Tịch Bạch trở lại phòng, Tịch Phi Phi mặc áo ngủ tơ lụa gợi cảm ngồi ở bên giường bôi kem dưỡng da lên cánh tay.So với Tịch Bạch, mùi phụ nữ trên người Tịch Phi Phi nặng hơn một chút, tóc dài như thác nước, phần đuôi hơi xoăn, mỹ phẩm dưỡng da là loại cao cấp nhất, ăn mặc cũng thành thục gợi cảm rất nhiều.Thấy Tịch Bạch trở về, Tịch Phi Phi thân thiết hỏi: “Em đi đâu vậy, trễ như vậy mới về?”Tịch Bạch nằm trên giường, giang tay giang chân duỗi cái lưng mỏi, không chút nào che giấu nói: “Tìm Tạ Tùy.”
Động tác bôi kem của Tịch Phi Phi khẽ khựng lại sau đó không chút để ý nói: “Bạch Bạch, em tốt nhất ít qua lại với cậu ta đi.”Tịch Bạch không trả lời cô, ngắm nhìn trần nhà trắng ngần ngẩn người.
Bên tai lần nữa truyền đến giọng nói Tịch Phi Phi: “Bạch Bạch, cậu ta là con trai, nhất định không cùng một loại người với chúng ta.”Giọng điệu của cô ngược lại thật giống như một người chị lớn hòa ái thân thiết nói lời từ đáy lòng mình với em gái.Tịch Bạch thản nhiên nói: “Không phải chị cũng thích Tạ Tùy sao?” “Trai đẹp ai lại không nhìn nhiều vài lần, nhưng làm bạn trai thì thôi đi.
Bạch Bạch, chị cũng là vì tốt cho em.”“Chị là vì tốt cho em?”Tịch Bạch ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Tịch Phi Phi: “Chị, nơi này không có ai khác, chị không cần diễn trò trước mặt em.”Tươi cười ấm áp trên mặt Tịch Phi Phi dần dần phai nhạt, cô nhìn Tịch Bạch, im lặng hỏi: “Bạch Bạch, chúng ta là chị em, trên người chảy cùng một dòng máu, điều này em không thể phủ nhận.”Không thể phủ nhận nhưng cô vì thế mà cảm thấy bi ai.Tịch Phi Phi đi đến bên người Tịch Bạch, kề bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Cho dù em không tình nguyện thế nào đi nữa nhưng chị nhất định phải nói cho em biết, trừ khi chị rời khỏi thế giới này, nếu không em vĩnh viễn là kho máu của chị, đây là số mệnh của em.”Trong hơi thở của Tịch Bạch quanh quẩn mùi hạnh nhân nồng đậm khiến cô cảm thấy khó thở.Hai chị em lần đầu tiên thảo luận trực tiếp đề tài mẫn cảm như vậy, thái độ Tịch Phi Phi trước sau đều cường thế như vậy.Cô cảm thấy việc Tịch Bạch hiến máu là chuyện đương nhiên cô phải làm, loại tín niệm này bắt nguồn từ sự dạy bảo từ nhỏ của cha mẹ.Từ nhỏ cha mẹ liền dạy cho Tịch Bạch nên biết nhường nhịn chị gái bị bệnh, phải biết nhìn tình hình chung và quan hệ giữa hai chị em, tuy hai mà một, con nên vì chị mà hiến tặng toàn bộ, nếu không phải chị gái sinh bệnh, có lẽ con căn bản sẽ không tới thế giới này, cho nên con phải biết ơn.Tịch Bạch từng tin tưởng qua những lời này, cũng từng nghi ngờ qua, nhưng Tịch Phi Phi ở bên cạnh mưa dầm thấm đất, lại hình thành loại tín niệm không thể nào phá vỡ —Đúng vậy, Tịch Bạch phải làm là vì cô hy sinh toàn bộ, đây là số mệnh của cô.
Trong đêm khuya, Tịch Bạch trốn trong chăn, đăng Weibo: ‘Bạn có tin vào số mệnh không?’Tin Weibo này đăng không tới hai giây liền lập tức bị xóa sạch, giờ phút này đêm dài, không ai chú ý tới.Có điều có người inbox trả lời cô: ‘Không tin.’ Là fan có ảnh avatar Cậu bé bút chì kia.Tịch Bạch nói: ‘Tôi cũng không tin.’Fan Cậu bé bút chì hỏi: ‘Vậy bạn tin vào điều gì?’Tịch Bạch hồi tưởng lại đời này của mình, nghĩ đến nhóm bạn thân vì cô mà bất bình, nghĩ đến người đàn ông thương cô đến tận xương ở kiếp trước.
Cô trả lời: ‘Tôi tin tưởng vào mọi thứ tốt đẹp và lương thiện trên thế gian này.’Giống như cơn mưa mùa hạ, sau cơn mưa trời quang đãng, trong lúc lơ đãng phát hiện mọi thứ tốt đẹp đều sẽ trở thành dũng khí giúp cô can đảm tiến về phía trước.————Ngày hôm sau, Tịch Bạch ngủ thẳng tới mười giờ.Lúc cô xuống lầu ăn sáng nghe được mấy cô gái xì xào bàn tán, giống như đang thảo luận về Lục Vi Vi —“Sáng sớm lúc tớ đến phòng tập gym nhìn thấy cô gái kia nói chuyện với Đoạn Hưng Vũ trong vườn hoa.”Đoạn Hưng Vũ là bạn Trần Triết Dương, cao 1m78, không tính là cao trong đám con trai, cũng không xem là đẹp trai nhưng là người giàu nhất trong đám, gia tộc xí nghiệp nổi tiếng cả nước, cậu ấm nhà giàu, dăm ba bữa đổi một người bạn gái, nổi danh phong lưu.“Hai người họ kết nhau khi nào thế?”“Ngay hôm qua trượt tuyết vừa nhìn liền hợp mắt đó.”“Nhưng không phải cô ta có bạn trai rồi sao, tớ thấy còn đẹp trai hơn Đoạn Hưng Vũ nhiều.”Tịch Phi Phi cười nói: “Đẹp trai thì có ích gì, không có tiền, nuôi không được bạn gái xinh đẹp như vậy.”Nhóm con gái cười nhạo nói: “Chậc, lá gan lớn thật, dưới mí mắt bạn trai mình cũng dám đi quyến rũ người con trai khác.”Các cô đều tự xem là con gái nhà giàu thanh cao, đương nhiên là