Tạ Tùy biết mẹ mình kết hôn với nhà giàu có, nhưng anh cũng không rõ và cũng chưa từng quan tâm chồng bà rốt cuộc là ai.Đây còn là lần đầu tiên anh nhìn thấy người chồng hiện tại của Trình Tiêu, một người đàn ông trung niên có thân phận, không gọi là quá đẹp nhưng cũng không xấu, vẻ ngoài so ra kém xa cha Tạ Tùy.Chỉ có con nít mới lấy vẻ đẹp xấu ra để so sánh một người.Từ cử chỉ hành động của người đàn ông này, Tạ Tùy có thể cảm giác được địa vị tốt đẹp trong xã hội và cuộc sống ưu việt của ông.
Trình Tiêu và cha Tạ Tùy là thanh mai trúc mã, là vợ chồng trẻ cùng nhau phấn đấu.
Lúc còn trẻ cha anh cực kỳ đẹp trai, cũng làm cho Trình Tiêu trở thành đối tượng hâm mộ của không ít cô gái.Nhưng sau khi kết hôn có con, sự khốc liệt của cuộc sống mới khiến bà dần dần hiểu ra, mặt đẹp cũng không thể nấu ra cơm ăn.
Nhất là sau khi đám bạn gái thân thiết hâm mộ bà trước kia có bến đỗ đáng tin cậy, trái tim bà đã không còn yên ổn.Đàn ông đã qua tuổi lập nghiệp, cái dựa vào chính là quyền thế và khả năng tài chính, không quyền không thế, không có sự nghiệp công việc tốt, có đẹp thế nào rồi cũng sẽ tàn theo năm tháng.Khi còn bé, Tạ Tùy thường hay nghe mẹ nói với cha: “Không có tiền, anh muốn tôn nghiêm gì chứ!”Câu nói này dần trở thành câu nói thường xuyên của Trình Tiêu, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến sự chấp nhất của Tạ Tùy với vấn đề tiền bạc.Tiền làm anh mất đi mẹ, mất đi tuổi thơ, mất hết tất cả…Anh bưng đĩa bánh ngọt, nghiêng người dựa vào trụ pho tượng lạnh buốt, yên lặng đánh giá mẹ mình và chồng bà.Không có cảm xúc gì đặc biệt, chẳng qua cảm thấy mẹ con gặp nhau trong tình cảnh như vậy thật rất châm biếm.Trong thoáng quay đầu, Trình Tiêu nhìn thấy Tạ Tùy, ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan.Tạ Tùy ngắm nhìn biểu cảm kinh sợ trên gương mặt xinh đẹp của bà, cảm thấy buồn cười.Người đàn ông bên cạnh đã chu đáo che chở cho bà tránh xa mấy miếng thủy tinh vỡ trên đất, Trình Tiêu cười với ông, tuy rằng nụ cười đã tái đi rồi.
Bà sợ đến bờ môi cũng đang run rẩy.Dưới cái nhìn của bà, Tạ Tùy là bằng chứng cho quá khứ không thể chấp nhận của bà, chứng kiến bà từ tầng lớp thấp nhất xã hội bò vào cuộc sống hào môn, trải qua cuộc sống sung túc như hiện tại.Nhưng không thể phủ nhận chính là, bản chất giữa bà và những phu nhân có tiếng xung quanh vốn có sự khác biệt.————–Tịch Bạch tìm khắp vườn hoa tổ chức tiệc cũng không thấy bóng dáng Tạ Tùy đâu, cô có chút lo lắng.Nghe mấy cô gái bên cạnh nói, hình như nhìn thấy anh đi về hướng giàn trồng hoa, Tịch Bạch vội vàng đi về hướng đó.
Giàn hoa nằm ở bên cạnh hàng rào bên hông vườn hoa khách sạn, cách vườn hoa tổ chức tiệc một khoảng, dường như không có ai đi vào góc hẻo lánh như vậy.Dưới giàn hoa lờ mờ có hình dáng hai người, một trong số đó là Tạ Tùy, người còn lại hình như là một người phụ nữ.Tịch Bạch đến gần, nghe thấy giọng người phụ nữ kích động mà kiềm nén: “Tạ Tùy, cậu muốn tôi chết sao!”Tịch Bạch nổi hết da gà, cô tưởng Tạ Tùy vô cớ rước phải phong lưu ở đâu nên nín cười trốn ở góc nghe lén.Người phụ nữ dường như rất suy sụp, giọng nói cũng đè xuống thấp: “Sao lúc nào cậu cũng như âm hồn không tan vậy!”Biểu cảm của Tạ Tùy rất bình thản, giọng nói không chút dao động: “Trong người tôi chảy dòng máu của bà, bà có thể chê nó bẩn, có thể không thừa nhận, nhưng bà không cách nào thay đổi được.”Tịch Bạch bỗng nhiên biết người phụ nữ kia là ai rồi.“Tạ Tùy, cậu đừng trách tôi, muốn trách thì trách cha cậu không có bản lĩnh.
Tôi cũng đã chịu đựng nhiều năm như vậy đủ rồi, tôi xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, tại sao phải chịu khổ?”Tuy bà quay lưng về phía Tịch Bạch, nhưng cô vẫn có thể đoán được bà đẹp đến cỡ nào từ gương mặt anh tuấn của Tạ Tùy.Phiền não của con người luôn đến từ tình trạng bất an, bà xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, tại sao phải theo ông chịu khổ.“Tôi không trách bà.” Tạ Tùy bĩnh tĩnh nói xong, rút thuốc lá trong túi ra, tay có hơi run rẩy: “Bà có thể cút rồi.”Trình Tiêu lạnh lùng nhìn anh, “Tạ Tùy, nơi này không phải chỗ cậu nên đến.”Tạ Tùy cười, bật nắp quẹt lửa tách tách, hỏi lại: “Bà có thể đến, tại sao tôi không thể?”Trình Tiêu bước tới, bàn tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương sáng chói nắm lấy cổ áo anh, trầm giọng nói: “Cứ cho là mặc bộ đồ vest này vào cũng không tệ lắm, nhưng cậu vĩnh viễn không xứng với những nơi thế này, không xứng với các cô gái ở đây.
Cậu biết trong vườn hoa người ta bàn tán cậu thế nào không, chê cười cậu sao không!”“Tôi không quan tâm người khác nói thế nào.”“Cậu không quan tâm nhưng tôi quan tâm, cậu làm tôi thấy xấu hổ, sự tồn tại của cậu lúc nào cũng nhắc nhở tôi rằng quá khứ của tôi kinh khủng đến thế nào.”
Trình Tiêu gần như khàn cả giọng nói: “Cầu xin cậu, đừng xuất hiện nữa, cậu muốn tiền tôi có thể cho cậu tiền, bao nhiêu cũng được, chỉ cần cậu đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi.”Tịch Bạch tựa vào một bên giàn hoa, bẻ một nhành tử đằng.“Vị phu nhân này, Tạ Tùy là bạn tôi mời tới, bà có vấn đề gì có thể tìm tôi.” Nắm tay Tạ Tùy đột nhiên siết chặt.Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng lặng lẽ dưới ánh trăng, bộ lễ phục sáng lấp lánh, đẹp không gì sánh được.Trình Tiêu nhận ra Tịch Bạch, cô chính là tiểu thư nhà họ Tịch được chủ tịch Tịch cưng chiều quan tâm nhất hiện nay.Bà không thể tin nhìn Tịch Bạch: “Cô mời nó?”Tịch Bạch đi đến bên người Tạ Tùy, tự nhiên kéo tay anh lại.
Tay Tạ Tùy vẫn còn nắm chặt gói thuốc lá, bị Tịch Bạch ra sức lấy đi.“Vị phu nhân này, nếu không còn chuyện gì khác, tôi phải dẫn Tạ Tùy đi rồi, còn có nhiều người muốn gặp anh ấy.”Tịch Bạch nắm tay Tạ Tùy sải bước rời đi.Trong lúc sượt qua người, Trình Tiêu bỗng nhiên nói: “Cô Tịch, cô biết cậu ta là hạng người gì không!”Tịch Bạch dừng lại một chút, mấy giây sau, cô bỗng xoay người, nhìn về phía Trình Tiêu: “Bà Trình, bà nói chuyện cẩn thận chút.”Với bối phận của Tịch Bạch mà nói, bất luận thế nào cũng phải gọi Trình Tiêu một tiếng phu nhân, nhưng cô không gọi, cô gọi bà là bà Trình, đủ thấy Tịch Bạch khinh thường bà thế nào.Từ trong xưng hô này, Trình Tiêu nghe ra được khoảng cách thân phận giữa hai người, xấu hổ cắn chặt môi: “Tôi là trưởng bối của cô.”“Tôi cũng là cháu gái của chủ tịch Tịch.” Tịch Bạch lặng lẽ nhìn bà, “Cho dù là chồng bà, thấy tôi cũng phải lịch sử hỏi thăm, bà có tư cách gì ở đây nhục mạ bạn trai tôi.”Trình Tiêu hoàn toàn ngây ngốc.
Bà không ngờ rằng tiểu thư nhà họ Tịch bình thường ôn tồn lễ độ lại có lúc nói lời cay nghiệt thế này.Giống như bà thực sự chọc giận cô rồi, nếu như chồng bà biết bà đắc tội với cháu gái bảo bối của chủ tịch Tịch, Trình Tiêu không dám tưởng tượng….Bà miễn cưỡng mỉm cười: “Cô Tịch, ý tôi không phải vậy.”“Sau này chắc sẽ vẫn còn cơ hội gặp mặt, xin bà coi như không biết Tạ Tùy, tương lai anh ấy có thể trở thành chồng tôi, tôi không hi vọng người khác biết anh ấy có một người mẹ như vậy.”
Tịch Bạch nói xong, cũng không thèm nhìn biểu cảm khó coi của Trình Tiêu, kéo Tạ Tùy vội vàng rời đi.Hai người đi đến bên bờ hồ.Lúc này trời đã về khuya, bầu trời điểm xuyết vài ngôi sao sáng, gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, gợi lên mấy làn sóng lăn tăn.Tạ Tùy có ý định lấy lại bao thuốc lá trong tay cô, nhưng Tịch Bạch nắm chặt lấy không đưa anh.“Tiểu Bạch.”Tay anh đang run, giọng nói cũng run: “Cho anh hút một điếu.”Từ trước tới tay Tịch Bạch chưa từng thấy Tạ Tùy run đến như vậy, anh gần như mất khống chế, cảm xúc cuồn cuộn, nhưng lại duy trì bề ngoài bình tĩnh.Tịch Bạch cúi đầu, lấy hai điếu từ trong bao thuốc ra, đưa một điếu cho anh, một điếu khác đặt lên miệng mình.Cô móc chiếc bật lửa từ túi anh: “Đây, em châm thuốc cho anh, em hút với anh.”Tạ Tùy giơ tay lấy điếu thuốc trong miệng cô xuống, đầu thuốc còn dính một chút son đỏ.“Không hút nữa.”Anh ném hai điếu thuốc cùng hộp thuốc lá vào thùng rác.Tịch Bạch còn mò được bịch kẹo Skittles trong túi anh, xé ra ném một viên vào trong miệng.Ừm, chua chua, thơm thơm mùi dứa.Tạ Tùy đứng đối diện mặt hồ gợn sóng, quay lưng về phía Tịch Bạch, trầm giọng hỏi: “Bọn họ chê cười anh sao?”Tịch Bạch nói đùa: “Cười anh quá đẹp trai, hạ thấp toàn bộ đàn ông trong bữa tiệc này.”Đương nhiên không thể nào là việc này, Tạ Tùy biết, bản thân mình chắc chắn có gì đó không tốt, làm mất thể diện.Tạ Tùy siết chặt bàn tay trong tay áo, tiếng nói trầm thấp đè nén: “Anh làm em mất mặt rồi.”Đây mới là điểm anh để ý nhất.Nghe thấy lời anh, Tịch Bạch cảm giác trái tim nhói đau.
Cô nhấm nháp viên kẹo Skittles bên đầu lưỡi, đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh: “Em nói rồi, anh là bạn trai em, có thể sẽ là chồng tương lai của em, tình yêu cả đời em.
Những người xem thường anh, ngay cả đầu ngón tay anh bọn họ cũng không sánh nổi.”
Tạ Tùy ngóng nhìn gương mặt điềm tĩnh ôn nhã của cô gái, kinh ngạc nói: “Em lặp lại lần nữa?”Vành tai Tịch Bạch đỏ lừ, có chút xấu hổ tránh mắt đi: “Lời hay không nói hai lần, không nghe thấy thì thôi.”Anh đương nhiên đã nghe thấy, cô gái nói anh là tình yêu cả đời của cô.
Một đời dài đằng đẵng, có người cùng anh ôm ngàn cánh buồm, cùng anh ngắm sao, nhưng chân chính để lại tình cảm sâu đậm thế nào mới xứng được một tiếng ‘tình yêu cả đời.’Gió nhẹ thổi lất phất, Tạ Tùy ngắm nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng của cô gái, dịu dàng hỏi: “Anh có thể ôm em một cái không?”Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng lại, tay Tạ Tùy đã đặt xuống bên hông cô, nhẹ nhàng nhấc lên, cô gái thuận thế kiễng chân, toàn bộ cơ thể đều dán lên trên người anh.“Không trả lời là ngầm đồng ý nhé.” “….”Thân thể cường tráng của thiếu niên căng lên, đầu đặt trên vai cô, ra sức ôm một cái thật chặt, cái ôm gần như ấn cô vào thân thể nóng hổi kia.Tịch Bạch đỏ mặt, người cũng ngây ngốc ra.
“Vậy anh có thể hôn em không?”Dự cảm lại phát sinh chuyện không ổn, Tịch Bạch cuống quýt lấy tay che miệng lại: “Anh, cái đồ không nói đạo lý này..”Lời cô còn chưa dứt, Tạ Tùy đã cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.—————–Buổi tối, Tịch Bạch về đến nhà, cha mẹ trầm ngâm ngồi trên ghế sofa chờ cô, không ngoài dự liệu, Tịch Phi Phi cũng ở đó.Trong buổi tiệc Tịch Bạch đã thấy Tịch Phi Phi rồi, cô đi cùng Trần Triết Dương.
Trần Triết Dương lại quay trở về bộ dáng ân cần trước đây với cô, cử chỉ của hai người dường như rất thân mật.Đây là chuyện không gì tốt hơn với Tịch Bạch.Tịch Minh Chí không giữ được bình tĩnh, đang định mở miệng, Đào Gia Chi đè tay ông, ngăn ông lại.
Bà cười nói với Tịch Bạch: “Bạch Bạch đói rồi hả, mẹ nói dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn khuya, tranh thủ ăn chút cho nóng.”“Con không đói.”Tịch Bạch thấy cha mẹ hình như có gì muốn nói cho nên ngồi xuống, hỏi thẳng: “Ba mẹ, hai người muốn nói gì cứ nói đi.”
Tịch Minh Chí sớm đã không nhịn được, chất vấn: “Cậu thanh niên tối nay đi cùng con là ai?”Tịch Bạch đoán chừng cũng chỉ là chuyện này, cô chầm chậm trả lời: “Là bạn con.”“Bạch Bạch, nó không phải là con trai tội phạm giết người thầy Trần nói sao?” Đào Gia Chi lo âu nói: “Sao con lại giao du với cái đứa như vậy!” “Anh ấy là con trai tội phạm giết người, nhưng anh ấy không phải tội phạm giết người.” Tịch Bạch trầm giọng nói: “Sao con lại không được giao du với anh ấy?”“Con của tội phạm giết người, nói không chừng có khuynh hướng bạo lực, con giao du với loại người này nguy hiểm đến cỡ nào, con có nghĩ tới không!”Tịch Phi Phi vừa khéo mở miệng nói: “Ba