Tạ Tùy trở lại phòng học, bắt đầu lo lắng vì chuyện đạt tiêu chuẩn này.
Trước đây anh thi đều 0 điểm, chỉ đúng một lần duy nhất, đánh lụi mấy câu, được 24 điểm, như vậy đã là có thể diện lắm rồi, mỗi lần thi đều nộp giấy trắng.Khen thưởng đương nhiên là chuyện quá bất ngờ, nhưng Tạ Tùy cũng không hoàn toàn bởi vì việc này.
Anh không muốn khiến Tịch Bạch thất vọng, giống như anh thật sự không làm được trò trống gì, cho dù có cố gắng cũng chỉ được thế này.Nhưng mà nền tảng của anh quá kém, muốn theo kịp người ta ngay hình như là chuyện không thể.Mấy đứa con trai phía sau đang tụ tập thương lượng lập mưu gì đó, Tạ Tùy ngồi xuống tiếp tục xem sách tiếng Anh.
Rất nhanh, Tùng Dụ Châu đã bí bí mật mật gọi Tương Trọng Ninh, Tạ Tùy cùng mấy cậu con trai kia ra ngoài.
“Đáp án đề thi tiếng Anh vừa mới ra lò đây, tuyệt đối chính xác, để bảo đảm tốt nhất là học thuộc, còn một tiếng nữa là thi, có thể học được bao nhiêu thì học.”Tương Trọng Ninh nhận lấy tài liệu nhìn nhìn, khó tin nói: “Mày lấy từ đâu thế?”“Vừa nãy bọn Tần Kiêu bán, ông đây tốn mớ tiền mới mua được, nghe nói là tối qua bọn nó lục phòng làm việc của giáo viên tiếng Anh, trộm được đáp án mẫu.”
“Thật hay giả?” Tương Trọng Ninh có phần không tin: “Chắc là gạt người rồi.”“Bọn nó còn có hình chụp lúc vào phòng làm việc tìm đáp án nè, tao thấy ảnh mới trả tiền đó, cam đoan thật 100%.”“Được rồi, để tao chép lại, thật giả không quan tâm, có dù sao vẫn hơn không, tiếng Anh ông đây không hiểu một chữ.”Mấy tên con trai bắt đầu chép lại tài liệu.“Tao nói tụi mày chứ, cũng đừng có ngu mà chép toàn bộ, lỡ bị bắt là xong đời, đủ điểm là được rồi!”Tùng Dụ Châu không được an tâm lắm với mấy thằng ngốc này.
“Thôi đi, không cần mày nói.”Đều là những kẻ già đời thi cử, đám con trai đều biết phải làm thế nào.
Tạ Tùy khẽ lườm bọn họ, có chút lo lắng: “Đừng để bị bắt đó.”Đây không phải đơn giản là mang tài liệu vào phòng thi hay xem lén đáp án của bạn phía trước, chuyện trộm đáp án mẫu này hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.“Tùy ca, anh không chép à?” Tùng Dụ Châu đưa đáp án tới trước mặt Tạ Tùy, “Tốn công học lâu như vậy, lúc làm bài không xem, nhưng làm xong xem một chút cũng được, thi điểm cao chút cho Tịch Bạch vui.”Ánh mắt Tạ Tùy rơi trên tấm giấy mỏng trước mặt anh, phía trên chia thành 5 cột, viết đáp án mẫu bài thi tiếng Anh.Lúc làm bài anh không xem, làm xong dò đáp án, cho dù không thay đổi cũng không có gì quá đáng.Chí ít, anh cũng biết được mình thi có đủ điểm đậu không.Tạ Tùy chỉ do dự vẻn vẹn có vài giây liền tránh mắt sang chỗ khác: “Thôi được rồi, tôi không cần.”Học thuộc đáp án rồi lúc làm bài khó tránh bị ảnh hưởng, anh không muốn như thế.
Hàng ngày Tịch Bạch đều dành thời gian trống để phụ đạo tiếng Anh cho anh, anh không muốn khiến thời gian của cô bị lãng phí, dựa vào thực lực của mình, cho dù không đủ điểm nhưng đó cũng là trình độ thực sự của anh.Vốn cũng không phải chuyện tốt, Tùng Dụ Châu cũng không khuyên Tạ Tùy.Bài thi tiếng Anh kéo dài hai tiếng rưỡi, Tạ Tùy thi xong bước ra khỏi phòng đầu óc đã mềm như bún rồi.Đây là lần đầu tiên anh thật sự nghiêm túc xem từng câu một trong đề thi, tỉ mỉ dịch ra, đọc hiểu.
Có điều hậu quả của chuyện này chính là anh không làm hết được đề, không đủ thời gian làm bài viết.Cho nên lần thi tiếng Anh này Tạ Tùy cũng không có lòng tin gì, anh không thể nào đoán trước được mình có đủ điểm hay không, lo lắng bất an đi ra khỏi trường, xa xa đã nhìn thấy cô gái đẩy xe đạp, đứng đợi anh dưới gốc ngô đồng.“Sao rồi, thi có tốt không?”Trán cô gái lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ bừng, nhìn qua hình như cô còn khẩn trương hơn anh.Tạ Tùy không trả lời, chỉ nâng mặt cô lên, lấy tay áo sơ mi tỉ mỉ lau mồ hôi chảy trên trán cô, hững hờ lẩm bẩm: “Đủ điểm không thành vấn đề, em có tính thưởng trước không?”Tạ Tùy xích lại gần cô, chỉ chỉ vào mặt mình.Tịch Bạch cười đẩy anh ra: “Xem điểm rồi tính sau nha.”Tạ Tùy thuận thế tiếp lấy chiếc xe đạp trắng của Tịch Bạch, leo lên, đi chầm chậm cùng cô dưới hàng ngô đồng.“Em về nhà lại rồi hả?” “Ừm.”“Có phải người trong nhà đối xử với em không tốt?” Tịch Bạch dừng một chút nói, “Đâu có đâu.”Chuyện trong nhà, cô chưa từng nói với bất kỳ ai, cho dù người khác biết cô có người chị đặc biệt nhưng lại không biết cha mẹ lại đối xử thiên vị với hai chị em như vậy.Tịch Bạch lại càng không nói mấy chuyện này cho Tạ Tùy biết.“Ông đây cứ thấy có gì đó sai sai.” Tạ Tùy nghi hoặc nhìn cô.
“Nếu người trong nhà không tốt với em, em phải nói cho anh biết.”“Không có, anh gặp bà nội em rồi mà, bà rất tốt với em.”Lời của Tịch Bạch khẽ xóa đi nghi ngờ của Tạ Tùy, anh gật đầu một cái, có điều lâu sau, Tịch Bạch lại đùa đùa hỏi anh, “Nếu như em nói anh biết, anh định làm gì, cũng không thể đánh người nhà em một trận chứ.”Tạ Tùy lắc đầu, “Em đã nói nắm đấm không giải quyết được chuyện gì, anh nhớ mà.”“Ừ?”Thật ngoan.“Có điều anh sẽ đưa em đi.”Tịch Bạch ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh chau mày lại, nhìn ánh tà dương như máu phía xa, trầm tĩnh nói: “Anh sẽ đưa em đi trốn.”
Tịch Bạch bật cười, “Anh tính dẫn em trốn đi đâu?” “Không biết.”Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không giống đang đùa chút nào: “Dù sao nhất định anh cũng có thể nuôi em, tuyệt đối không để em chịu khổ.”Nụ cười trên môi Tịch Bạch từ từ tắt dần.Nếu như ở kiếp trước Tạ Tùy nghiêm túc nói với cô như vậy: “Anh sẽ đưa em đi trốn.”Nói không chừng, cô thật sự sẽ cùng anh rời đi, như vậy những chuyện sau đó chắc sẽ không xảy ra, Tạ Tùy sẽ không bị thương, Tịch Bạch cũng sẽ không chết.Có điều, lúc đó Tịch Bạch không quen biết Tạ Tùy.Cho nên nhân sinh gặp gỡ có khi không thể nói rõ được, nếu ông trời cho cô một cơ hội sống lại, cô sẽ cố hết sức sửa chữa sai lầm kiếp trước, xóa bỏ tiếc nuối.“Tạ Tùy, em sẽ nhớ kỹ lời này, nếu có ngày nào đó em mệt rồi, hoặc không muốn sống cuộc sống hiện tại, anh dẫn em bỏ trốn, kiếm tiền nuôi em, không được nuốt lời nha.”Tạ Tùy giật mình, sau đó gật mạnh đầu: “Anh hứa với em.”Đó là lời hứa hẹn đầu tiên của thiếu niên đời này, anh cẩn thận cất sâu trong lòng, trân trọng.————Vài ngày sau bắt đầu công bố điểm thi giữa kỳ các môn.Vượt ngoài dự liệu của thầy cô, Tạ Tùy không còn nộp giấy trắng như trước đây, anh lại rất nghiêm túc thi cử, nhất là bài thi môn Văn, đừng nói là giải thích bài đọc, ngay cả bài văn cũng viết, hẳn 800 chữ, mặc dù lối hành văn không quá mỹ miều, nhưng dù sao câu chữ suôn sẻ, biểu đạt rõ ràng, hơn nữa không sai lỗi chính tả.Điểm tối đa 150 thì ngữ văn anh được 95, lại còn đạt điểm chuẩn.Đám con trai nhao nhao truyền đọc bài thi của Tạ Tùy, trợn mắt há mồm, chỉ kém chút là quỳ xuống lạy.Khoảng cách từ 0 điểm đến 95 điểm, chỉ thiếu mỗi nghiêm túc viết đúng một câu trên đề thi nữa.“Tùy ca, lợi hại nha.” Tùng Dụ Châu cầm bài thi xích lại gần Tạ Tùy, thấp giọng hỏi: “Anh chép bài sao thế, ngữ văn mà có thể chép được nhiều vậy à! Kỹ thuật cao siêu quá!”Tạ Tùy lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, giật lại bài thi, cẩn thận nhét vào trong sách, đợi chút nữa tan học cho Tiểu Bạch xem.
Tương Trọng Ninh đi tới, húc cùi chỏ vào cổ Tùng Dụ Châu: “Chép cái đầu mày mà chép, Tùy ca bài nào cũng tự làm đó!”“Thật hay giả vậy?”“Người ta thi tốt là muốn lãnh quà của Tiểu Bạch nha.” “Đây chính là ma lực của tình yêu à.”Tạ Tùy đứng dậy lấy nước, nhấc chân đá mông Tùng Dụ Châu một cái: “Ma lực cái đầu cậu, đừng có diễn trước mặt ông đây.”Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp trầm mặt đi vào, kêu mấy nam sinh đang cãi nhau ầm ĩ không lịch sự: “Tần Kiêu, em đi ra đây cho tôi.”Sắc mặt Tần Kiêu trắng bệch theo chủ nhiệm đi vào phòng làm việc, mấy người Tùng Dụ Châu nhìn mặt nhau, trong lòng dấy lên chút bất an.Tiết học tiếp theo là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh cho lớp trưởng phát bài thi ra.Bạn học cùng lớp đều nhận được bài, ngay cả Tương Trọng Ninh cũng lấy được rồi, duy chỉ còn lại Tạ Tùy và mấy người Tùng Dụ Châu không lấy được bài.Không nhận được bài đa phần đều là mấy học sinh nam mua đáp án tiếng Anh của Tần Kiêu, Tùng Dụ Châu bắt đầu thấy thấp thỏm không yên, rồi nhìn về phía bài Tương Trọng Ninh, cột tổng điểm là 38, là phong cách bình thường của anh.“Không phải chứ, mày thi có 38 điểm à?”Tương Trọng Ninh thành thật trả lời, “Đáp án mày đưa tao không mang vào phòng thi, vừa ngồi xuống làm là quên hết rồi, chẳng nhớ được câu nào nên viết đại thôi.”Tùng Dụ Châu nhếch miệng: “Mày có cần dốt vậy không, cho đáp án cũng không nhớ.”Tương Trọng Ninh gãi gãi đầu: “Mày tự lo thân mày đi, tao thấy chuyện này tiêu rồi.”Tùng Dụ Châu thật sự sợ rồi, nhìn mấy nam sinh xung quanh cầm đáp án đều không làm được bài, Tần Kiêu bị gọi vào văn phòng, hiển nhiên là bị lộ chuyện rồi.“Ê, không đúng, Tùy ca không phải là không học thuộc đáp án sao, sao cũng không có bài?”Tương Trọng Ninh nhún vai, biểu hiện không hiểu.
Tạ Tùy chau mày lại.Rất nhanh, giáo viên tiếng Anh vẻ mặt nghiêm túc đi vào lớp học, giọng điệu trào phúng nói: “Lần này điểm môn tiếng Anh lớp các em sắp vượt qua
cả lớp chọn rồi, rất giỏi nhé.”Mấy nam sinh phía sau cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thầm biết tiêu đời rồi, quả nhiên là bị bắt.“Lớp có điểm của mấy bạn, thành tích có vẻ không được giống như bình thường, đều để cho thầy chủ nhiệm tạm giữ lại rồi, thi không tốt không xấu hổ, các em biết xấu hổ nhất chính là gì không?”Toàn bộ học sinh im lặng trở lại, không ai trả lời ông.“Xấu hổ chính là lấy vinh quang không thuộc về mình, dương dương đắc chí.”“Các em tưởng mình thi được điểm cao nhất thì hay lắm sao, trong mắt tôi, các em còn không bằng những bạn thi 0 điểm, chí ít họ còn thành thật!” Thầy giáo tiếng Anh hiển nhiên là cực kỳ tức giận: “Tôi quản không nổi các em, không sao, để thầy chủ nhiệm các em giải thích vậy.”Thầy giáo lấy đề thi ra: “Tiếp theo chúng ta sẽ nói một số chỗ sai thường thấy trong bài thi.”Phía sau phòng học truyền đến một tiếng hắng giọng, Tạ Tùy đẩy cái bàn phía trước anh, anh tựa vào ghế, ngước đôi mắt đen kịt lên, lạnh lùng nhìn giáo viên tiếng Anh–“Bài của em đâu?”Giáo viên tiếng Anh bị anh nhìn chằm chằm đến sợ hãi, xụ mặt nói: “Tôi nói rồi, bạn nào chép bài thì bài thi ở chỗ thầy chủ nhiệm!”Tùng Dụ Châu lập tức đứng lên nói: “Thưa thầy, tụi em chép bài tụi em nhận, nhưng Tạ Tùy không có chép! Tại sao bài của anh ấy lại đưa đến chỗ thầy chủ nhiệm.”Giáo viên anh văn chỉ lạnh lùng nói: “Một người lần nào cũng nộp giấy trắng, em cho rằng thi đủ điểm dễ dàng vậy à! Không chép bài, nói ra ai mà tin!”“Tiếng Anh của Tùy ca đủ điểm rồi?” “Mẹ ơi! Thế mà đủ điểm rồi!”“Siêu quá!”Mấy nam sinh líu ríu bàn luận, giáo viên ra sức vỗ vỗ bục giảng, “Im lặng! Nói gì đó! Chép bài đủ điểm có gì mà hay! Bùn nhão không đắp thành tường được, không phục thì các em đi tìm thầy chủ nhiệm, đừng có quấy rối trên lớp tôi!”Ngược lại trong lòng Tạ Tùy lại nhẹ nhõm một hơi.Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ít ra anh xứng đáng với cố gắng mấy ngày qua của mình, cũng không phụ thời gian và tâm sức Tiểu Bạch bỏ ra cho
anh.Hiện tại chuyện anh muốn làm nhất là vọt tới trước mặt Tiểu Bạch nói cho cô biết, anh không phải bùn nhão không đắp thành tường được, anh cũng có thể trở nên ưu tú, chỉ cần cô đồng ý tin tưởng anh.———–Trong văn phòng, một đám nam sinh ủ rũ cúi đầu đứng trước bàn thầy chủ nhiệm.Thầy chủ nhiệm của lớp 19 tên Triệu Đức Dương, là nam khoảng 40 tuổi, tận tụy chiến đấu hăng say dạy học trong tuyến đầu, sớm đã bị hói, hiện tại tóc càng ngày càng ít, mắt thấy từ Địa Trung Hải sắp biến thành Thái Bình Dương cho nên dù là mùa hè, ông cũng quen đội một chiếc mũ nồi.Rất nhiều học sinh cá biệt nói, trán Triệu Đức Dương bị hói là do tính cách nóng nảy cáu gắt của ông.Ông đập một xấp bài thi lên mặt bàn, tim mấy cậu nam sinh kia cũng nhảy thót theo.“Chép đáp án! Chép đáp án cũng thôi đi! Các em có biết hành vi bây giờ của các em là gì không? Là ăn cắp! Nếu không phải đây là trường học, hành động của các em là phạm pháp, phải vào cục cảnh sát!”Đám con trai thì thầm nói: “Mua đáp án, không phải trộm.”“Điểm số của mấy em không phải là trộm được sao?” Triệu Đức Dương bày từng bài thi của đám con trai ra: “Tùng Dụ Châu: 98 điểm, Lý Hưng Triết: 117 điểm, Hà Thụy: 104 điểm, điểm tiếng Anh lần trước của các em là bao nhiêu? Tùng Dụ Châu, lần trước em thi được 40 điểm sao?”Tùng Dụ Châu nghĩ ngợi, hình như không có, lần trước hình như anh có 27 điểm.Đám con trai xoa xoa mũi, lật thuyền