Tịch Phi Phi cắt cổ tay.Máu tươi nhiễm giữa giường, nhuộm đỏ những bộ quần áo xinh đẹp trên giường kia.Cô vẫn không dứt khoát muốn chết, vừa cắt cổ tay xong, cảm giác đau đớn và sợ hãi cắn nuốt cô.
Cô nắm cổ tay đầy máu tươi lảo đảo chạy ra khỏi phòng, sợ hãi hô: “Ba, mẹ, cứu con!”Đào Gia Chi vội vàng chạy lên lầu, bị dọa thất thần: “Phi Phi, con làm sao vậy! Trời ơi, sao nhiều máu thế này!”Sắc mặt Tịch Phi Phi trắng bệch, cuộn mình té xuống đất giống như con giun ngọ nguậy.Máu trên cổ tay chảy ra, căn bản không cầm lại được.Tịch Bạch nghe động tĩnh chạy ra khỏi phòng, thấy mẹ đang ôm Tịch Phi Phi khóc thảm thiết: “Phi Phi à, sao con ngốc như vậy! Sao con có thể làm chuyện này, con đang trừng phạt mẹ sao.”Tịch Bạch thấy Tịch Phi Phi cũng sắp ngất, Đào Gia Chi lại chỉ lo ôm cô khóc, lại không có ai khác.Cô tỉnh táo lấy điện thoại ra gọi 120, sau khi nói rõ địa chỉ, được bác sỹ hướng dẫn tìm khăn sạch tới quấn cổ tay Tịch Phi Phi, tạm thời cầm máu giúp cô.Đào Gia Chi toàn thân bị dọa sợ ngây người, ngồi trong vũng máu, liên tiếp lau nước mắt, không giúp được gì lại còn trách cứ Tịch Bạch: “Đều tại mày! Đều tại mày hại chị mày ra nông nỗi này! Không phải chỉ là cái phòng để quần áo thôi sao! Sao mày không thể nhường cho chị, sao tao lại sinh ra cái đứa con gái bá đạo độc chiếm như mày vậy chứ!”Tịch Bạch giúp Tịch Phi Phi băng bó kỹ vết thương trên tay, Đào Gia Chi đột nhiên từ phía sau đẩy cô một cái, hại cô suýt nữa té ngã.“Nếu Phi Phi xảy ra chuyện gì, tao muốn mày đền mạng!”Tịch Bạch bị câu nói vô tâm của bà đe dọa, sợ hãi lui về sau vài bước.
Nếu Phi Phi xảy ra chuyện gì, tao muốn mày đền mạng.
Đời trước, lúc Tịch Bạch tìm cách thoát khỏi bệnh viện, mẹ cô cũng từng uy hiếp như vậy.Thì ra trọng sinh một lần, rất nhiều chuyện nhìn như có thay đổi nhưng trên thực tế bản chất không thay đổi.Người thiện lương vẫn thiện lương như cũ, người tà ác vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Thiếu niên yêu cô trước sau vẫn yêu cô, mà cha mẹ cũng vĩnh viễn chẳng qua là cha mẹ của một mình Tịch Phi Phi.Cô chẳng là cái thá gì!Rất nhanh, xe cứu thương đã chạy tới, bác sỹ cùng y tá đặt Tịch Phi Phi đã ngất xỉu lên cáng cứu thương, Đào Gia Chi vẫn ở bên cạnh Tịch Phi Phi, cùng cô tới bệnh viện.Trong nhà chỉ còn lại một mình Tịch Bạch lẻ loi, cô ôm đầu ngồi trên thang lầu, chật vật không chịu nổi.Dì Chu giúp việc cầm giẻ lau trên lầu, quỳ trên đất lau vết máu đã đọng, lắc đầu nói: “Bạch Bạch, con đừng lo lắng quá, chị con nhất định không có chuyện gì đâu.”“Con không quan tâm chị ta có sao không.” Tịch Bạch ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh chỉ còn lại lạnh lẽo: “Cho dù một phút sau chị ta có chết đi cũng không có bất kỳ quan hệ gì với con.”Dì Chu không thể làm gì hơn, chỉ thở dài nói: “Nói một câu không nên nói, trên đời này sao lại có cha mẹ như vậy chứ.”Đúng vậy, trên đời này sao lại có thể có cha mẹ như vậy, Tịch Bạch cũng rất muốn biết.Đúng lúc này, di động Tịch Bạch vang lên, người gọi là Tịch Minh Chí.
Lúc xảy ra chuyện Tịch Minh Chí không ở nhà, nhưng từ trong lời nói không mạch lạc khóc lóc của Đào Gia Chi, ông ước chừng biết được đầu đuôi câu chuyện, lập tức gọi điện tới tra hỏi Tịch Bạch.Tịch Bạch không nói gì nhẫn nại nghe Tịch Minh Chí nghiêm nghị chỉ trích, mà cuối cùng, Tịch Minh Chí bảo cô lập tức chạy tới bệnh viện, sẵn sàng truyền máu cho Tịch Phi Phi bất cứ lúc nào.Tịch Bạch im lặng cúp điện thoại, kinh ngạc đứng lên đi xuống lầu, bước hụt chân suýt nữa thì té.
Dì Chu tay mắt lanh lẹ vội vàng vịn cô: “Bạch Bạch, cẩn thận.”“Cảm ơn dì Chu.”“Con muốn đến bệnh viện sao? Dì gọi xe giúp con.” “Dạ.”
Dì Chu đi ra ngoài gọi xe taxi.
Tịch Bạch lảo đảo leo lên xe, tài xế khởi động xe, hỏi cô đi đâu.Tịch Bạch không biết cô muốn đi đâu, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, chạy trốn tới một nơi không ai tìm được cô, đem mình giấu đi.Cô không muốn truyền máu, cũng không muốn cứu Tịch Phi Phi.————-Đầu xuân, vào đêm nổi lên mưa bụi khiến cho cả thành phố bị bao phủ trong một tầng sương mù, đường phố ẩm ướt, ánh đèn xen lẫn bóng đêm.
Mười giờ tối, Tạ Tùy đánh quyền xong, người nóng hôi hổi trở về nhà.Thật lâu không hoạt động gân cốt, tối nay luyện qua luyện lại một hồi, bắp thịt toàn thân cũng giãn ra, cảm giác rất thoải mái.Anh rất hưởng thụ loại cảm giác đánh đấm này, điều này làm anh có cảm giác chân thật bản thân còn sống.Cô gái ngồi giữa hành lang lờ mờ, tay ôm đầu gối, không biết đợi anh bao lâu.Lúc Tạ Tùy nhìn thấy cô còn tưởng mình đang nằm mơ.Anh nương theo ánh đèn yếu ớt thấy rõ hình dáng cô gái, tim anh như muốn co thắt lại.“Tiểu Bạch?” Anh thử dò xét cất tiếng gọi: “Là Tiểu Bạch sao?”Cô gái nghe thấy giọng nói thấp thuần mà quen thuộc chợt ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Là em.”“Sao em lại tới đây?” Tạ Tùy chạy nhanh lên lầu, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Không gọi điện cho anh, ngồi nơi này chờ cái gì!” Anh vừa dứt lời, Tịch Bạch chợt giang tay về phía anh, dùng giọng nói khản đặc nói: “Tạ Tùy, anh có thể ôm em một cái không?”Bước chân Tạ Tùy khẽ khựng lại.
Anh có thể ôm em một cái không? Quá có thể!Anh khom người ôm Tịch Bạch từ cầu thang lên lầu, ôm cô vào trong nhà, sau đó đặt cô sát vách tường dùng sức ôm thật chặt.Chặt đến thân thể anh cũng run rẩy theo.Tịch Bạch xuyên qua thắt lưng nhỏ mà cứng rắn của anh nhẹ nhàng ôm lại anh, nhắm mắt, vùi mặt vào lồng ngực anh.Áo quần mang theo hơi ướt của mưa bụi, còn có mùi mồ hôi trên thân thể anh, mùi rất nhẹ, cô cũng không ghét bỏ, khẽ xoay mặt dán lên người anh.
Tạ Tùy đặt đầu ở bên cổ cô, không ngừng ôm lấy cô, một cái ôm đơn giản nhưng bởi vì ôm quá chặt nên có chút không khí mập mờ.
Thân thể người con trai nóng hổi như bàn ủi, vừa nóng vừa rắn chắc, râu trên cằm cọ sát cổ cô rất nhột.Lúc người con trai dùng sức ôm, Tịch Bạch cảm thấy thiếu hụt trong lòng kia được lấp đầy, tâm tình buồn bực của cô bị quét sạch sành sanh.
“Được rồi, Tạ Tùy, anh buông em ra đi.”Tạ Tùy mặc dù không muốn nhưng vẫn lưu luyến buông cô ra.
Cô gái thoáng ngẩng