Lần này Tạ Tùy thật sự học được một bài học rồi, Tịch Bạch đem bạch ngọc Quan Âm bị mất đeo lại lên cổ anh.
Anh cẩn thận bỏ mặt dây chuyền vào trong cổ áo mình, thề là cho dù có mất mạng cũng tuyệt đối sẽ không làm mất miếng ngọc nữa.Tịch Bạch trách anh, miết miết lòng bàn tay anh, nói gì kỳ vậy, chỉ là một miếng ngọc mà thôi, mục đích tặng anh là phù hộ bình an.Tạ Tùy ngoan ngoãn gật đầu, nhớ lời nhắc của cô gái.Anh sẽ không đi phòng quyền anh nữa, muốn kiếm tiền có rất nhiều đường, Tạ Tùy tin rằng chỉ cần mình cố gắng, vận may sẽ không quá tệ.Còn về miếng ngọc này, theo lời Tịch Bạch, anh biết được là lấy từ tay Lệ Sâm.
Tương Trọng Ninh nói nhà đầu tư lớn nhất của phòng quyền anh đó cũng chính là Lệ Sâm.Tạ Tùy căn bản không tin lời anh ta nói, gì mà được nhân viên vệ sinh nhặt được đưa cho anh ta.
Tuy lúc đó anh bị đánh tới tấp nhưng ít ra vẫn còn ý thức, anh nhớ rõ có một người đàn ông giật lấy miếng ngọc từ cổ anh, còn giẫm lên tay anh.Nghĩ đến hẳn là Lệ Sâm không sai.Chu Khải nói có người cược anh thắng, thắng sẽ cho 20 vạn, nhất định cũng là cách làm của Lệ Sâm, mục đích là giáo huấn Tạ Tùy.Xem ra địch ý của Tạ Tùy với anh ta cũng không phải đơn phương, giống đực lúc nào cũng có cảm ứng kỳ diệu, thân phận tình địch đã chắc chắn, hai người đàn ông đã không quen nhìn mặt đối phương.Mỗi ngày Tạ Tùy nhìn Tịch Bạch đọc tài liệu Lệ Sâm cho cô, trong lòng không được thoải mái, giơ tay lên đập vào cuốn sách cô gái đang đọc.
“Muốn thi đại học S vậy à?”“Nhảm nhí.” Tịch Bạch nhấc tay anh lên, “Đại học S cực gì danh giá.” Khóe mắt Tạ Tùy nheo lại, nở nụ cười châm chọc: “Vì đại học S có ai đó chứ gì.”“…..”Tịch Bạch cũng cạn lời, bình thường ghen với Trần Triết Dương hay con mèo con chó cũng coi như thôi đi, Lệ Sâm xa như vậy mà còn ghen được.
Cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Tạ Tùy: “Ai đó là vạc dấm à.”Tạ Tùy giữ thể diện, chết cũng không thừa nhận: “Cả đời này cũng không thể ghen.”Tịch Bạch cười không nói, tiếp tục đọc sách, rất lâu Tạ Tùy mới lén chìa mặt ra trước cuốn sách cô đang đọc, mở đôi mắt to trong suốt nhìn cô.Hàng mi thiếu niên thật dài, ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ, nhìn thấy làm lòng cô ngứa ngáy, nhịn không được sờ đầu anh.Anh giống như con cún lớn, cọ cọ vào tay cô.
“Tạ Tùy à, nếu anh cứ ngoan như vậy thì tốt rồi.”Tạ Tùy rên than: “Đời này cũng không thể ngoan được….” Anh nói một nửa rồi thôi, cảm giác giống như đang tự vả mặt.Tịch Bạch sờ cằm anh, nhẹ nhàng vuốt một cái: “Anh ngoan ngoãn ở bên cạnh em, để em bảo vệ anh.”“Em bảo vệ anh?” Tạ Tùy né tay cô: “Vậy ông đây khỏi làm đàn ông cho rồi.”“Đợi anh lớn rồi hãy tính.” Tịch Bạch cười nói: “Lớn rồi mới là đàn ông.”
Tạ Tùy nhíu mày làu bàu mấy câu, tiếp tục xem mấy biểu đồ vòng cung cô vẽ trên giấy nháp, đột nhiên nói: “Vụ em nói người thừa kế gì đó, anh thấy không đáng tin lắm.”Tịch Bạch tò mò ngẩng đầu: “Sao lại nghĩ vậy?”Suýt chút nữa thì Tạ Tùy nói chuyện gặp Tịch Tĩnh hôm đó, nhưng anh vẫn nhịn xuống, không hù cô sợ.“Trong bất kỳ chuyện gì, lợi ích và rủi ro đều có quan hệ với nhau, em muốn tài sản vô tận thì phải bỏ ra cái giá tương ứng, anh không thể để em mạo hiểm.”Tạ Tùy ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Anh có thể cho em tương lai, nhưng cần chút thời gian, em phải tin tưởng anh.”Tịch Bạch nghe lời thề son sắt muốn cho cô tương lai, tim không kìm được lại đập nhanh rồi.Đôi mắt đen láy của thiếu niên dường như bao hàm cả ánh sao mênh mông.
Tịch Bạch gật mạnh đầu: “Tạ Tùy, trước giờ em luôn tin anh.”Sống lại, có lẽ sẽ có tiếc nuối, không cam tâm, nhưng thiếu niên trước mắt cố gắng thay đổi này, anh là sự viên mãn duy nhất của cô.———-Tạ Tùy đã thay đổi nhiều, không còn táo bạo như trước đây, nhưng anh tuyệt đối cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ tính kế với mình.Trong vườn hoa yên tĩnh của đại học S, Tạ Tùy đi tìm Lệ Sâm tính sổ.
Lúc Lệ Sâm nhìn thấy sợi dây đỏ lại một lần nữa đeo trên cổ Tạ Tùy, sự lạnh lẽo trong đáy mắt đã rõ rành rành.Dường như Tạ Tùy cũng có ý định ra oai với anh, anh kéo bạch ngọc Quan Âm ra khỏi cổ, để trước ngực.
Miếng ngọc sáng nhuận phát sáng trong nắng khiến Lệ Sâm cảm thấy vô cùng ngứa mắt.Tạ Tùy tiến đến xách vai anh lên, đè mạnh anh vào tường, lạnh lùng nói: “Cướp đồ của tao, quay sang nói xấu với bạn gái tao, Lệ tổng mày cũng thật mẹ nó rảnh a.”Tạ Tùy khí thế hung hãn, hoàn toàn khác biệt với kiểu ngụy quân tử như Lệ Sâm.Lệ Sâm lui về sau mấy bước, nhìn anh cười lạnh: “Mới có mấy ngày mà vết thương đã lành rồi à?”Hỏi câu này, rất rõ ràng đã thừa nhận chuyện Chu Khải cắn thuốc có liên quan đến anh.“Giở trò với ông đây.” Khóe mắt Tạ Tùy lạnh lẽo, “Xem trọng bạn gái tao rồi, đúng không?”
Lệ Sâm trầm mặt xuống, hừ giọng: “Bạn gái, mày xứng sao?”Tạ Tùy đi tới trước nắm chặt cổ áo anh, giơ tay vỗ nhẹ vài cái vào mặt anh.
“Ông đây không xứng, mày xứng à, vậy mày đi hỏi cô ấy thử, xem có vui vẻ vứt bỏ thằng nghèo như tao ở cùng thiếu gia tập đoàn Lệ thị không?” Hành động tát vào mặt của anh cũng như khiêu khích, có điều luận về bản lĩnh, Lệ Sâm tuyệt đối chơi không lại Tạ Tùy, hơn nữa Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Châu cũng ở bên cạnh, trước mắt là một đấu ba, anh chỉ có thể dễ dàng bỏ qua sự mạo phạm của Tạ Tùy.“Yêu đương thời cấp ba, mày thật sự cho rằng tao sẽ quan tâm sao?”Lệ Sâm chỉ vào tòa nhà văn phòng cao nhất ở trung tâm thương mại CBD, “Người thừa kế tập đoàn Tịch thị, tòa nhà cao nhất đó thuộc về em ấy.” Anh khinh miệt nhìn Tạ Tùy: “Mày là cái thá gì, ngay cả đứng bên cạnh cô ấy cũng là một loại dơ bẩn.”Tạ Tùy khẽ gật đầu, xoay người bước đi, bỗng nhiên quay đầu lại đấm vào mặt Lệ Sâm.Lệ Sâm bị một lực mạnh như vậy đấm liền lảo đảo, té xuống đất.Tạ Tùy ra đòn rất mạnh, anh cảm giác răng mình như muốn lung lay, chưa đợi anh đứng lên, Tạ Tùy đã bước tới, giẫm một phát lên tay anh, ra sức di di.Đúng như ngày đó Lệ Sâm đạp vào tay anh, Tạ Tùy là người có thù tất báo.
Lệ Sâm kêu đau một tiếng.Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh nhìn nhau, không hẹn mà cùng tới bên cạnh Tạ Tùy, đề phòng anh gây ra án mạng.Tạ Tùy lạnh lùng nhìn Lệ Sâm đang nằm trên đất, giống như lúc đó anh ta đứng trước mặt anh, khinh miệt cao ngạo như vậy: “Tao không là cái thá gì, không tiền không thế, nhưng mạng tao cứng, nắm đấm tao cứng hơn, nếu mày không trị chết được tao thì cũng bị tao đập chết thôi.”Mấy cú đấm mạnh rơi lên người Lệ Sâm, đánh cho Lệ Sâm sắp hộc máu.
Tùng Dụ Châu liền vội vàng tiến lên giữ tay Tạ Tùy.“Tạ Tùy, chỉ chút bản lĩnh này à.” Lệ Sâm nằm rạp dưới đất, cười lạnh: “Dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”“Mày gọi cái này là bạo lực?” Tạ Tùy ngồi xổm xuống, mặt không thay đổi liếc anh: “Cũng không tránh khỏi quá dễ dàng, mấy đòn này là trả lại chuyện mày tính kế với tao.”“Tao nhìn ra được, Tịch Bạch có dã tâm.” Lệ Sâm lau vệt máu trên khóe miệng, ráng chống đầu gối đứng dậy, “Nhưng em ấy muốn vị trí đó, chỉ có tao mới có thể giúp.
Mà vừa hay, nếu như bà Tịch biết được người thừa kế
tương lai lại đi chung với tên như mày, rồi bà ấy sẽ nghĩ thế nào? Sự tồn tại của mày vĩnh viễn là vết bẩn của em ấy.”Tạ Tùy kiên nhẫn chờ anh nói xong, sau đó bình tĩnh hỏi: “Lệ Sâm, mày hiểu Tiểu Bạch được bao nhiêu.”Câu này dường như hỏi khó Lệ Sâm rồi, trong ký ức của anh, khi còn bé Tịch Bạch hay xấu hổ mà nhát gan, rất dễ khơi gợi sự bảo vệ của người khác, nhưng hôm ấy nhìn thấy cô trong buổi tiệc cuối năm, cô kéo đàn cello, kỹ thuật tốt, ôn nhã mà thong dong, lời nói cử chỉ vừa khéo.Lệ Sâm quá kinh ngạc, không nghĩ một cô gái nhỏ yếu đuối lại lột xác tự tin và ưu tú như vậy.Tạ Tùy hỏi anh hiểu cô bao nhiêu, Lệ Sâm không biết phải trả lời thế nào.
Thời trung học, anh hoàn thành chương trình học sớm, theo người lớn ra nước ngoài du học một thời gian mở mang tầm mắt.Những năm qua Tịch Bạch trải qua chuyện gì anh hoàn toàn không biết, cũng chưa từng bước vào nội tâm cô.“Tao không cần hiểu, người tao lựa chọn là người thừa kế tập đoàn Tịch thị, mà em ấy nắm giữ thân phận đó, rất nhiều chuyện không có lựa chọn nào khác, cứ cho là mày theo đuổi được em ấy, cũng không có nghĩa hai người có tương lai.”“Mày biết Tiểu Bạch ghét nhất cái gì không?” Đương nhiên Lệ Sâm không biết.Tạ Tùy khẽ miết bạch ngọc Quan Âm trong ngực, nhìn về phía Lệ Sâm, trầm giọng nói: “Em ấy ghét nhất trở thành hàng đi kèm của kẻ khác, ghét bị người khác thao túng.
Cho nên, không phải tao theo đuổi được em ấy, mà em ấy chọn tao, chọn tương lai có tao.”Sắc mặt Lệ Sâm khẽ thay đổi.Đúng lúc này, một cậu nhóc đeo cặp sách bỗng chạy tới trước mặt Lệ Sâm, giang hai tay bảo vệ anh: “Tôi không cho anh bắt nạt anh trai!”Lúc Tạ Tùy nhìn thấy cậu nhóc kia, đôi mắt xẹt qua chút kinh ngạc.
“Tiểu Ý, sao em lại đến đây?”Lệ Sâm cũng không ngờ cậu nhóc này lại chạy đến trường anh.“Em vừa tan học, cùng về nhà với anh nha.” Lệ Tiểu Ý dữ dằn nhìn Tạ Tùy, đưa tay đánh anh: “Đồ xấu xa! Sao dám bắt nạt anh tôi!”Tạ Tùy không ra tay với đứa nhỏ, ngược lại Tương Trọng Ninh đi tới, kéo đứa nhỏ ra: “Nhóc thúi này, lộn xộn cái gì đó.”Lệ Sâm vội vã kéo đứa nhỏ ra phía sau mình bảo vệ, nói với Tạ Tùy: “Em tao không liên quan đến chuyện này.”
“Tao chưa tới mức ra tay với con nít.”Đánh cũng đánh rồi, lời cần nói cũng nói rồi, Tạ Tùy lười không muốn nói nhảm với anh, xoay người rời đi.Anh nghe thấy đứa nhóc sau lưng hỏi Lệ Sâm: “Anh, sao anh đó lại bắt nạt anh vậy?”Lệ Sâm đáp lại: “Anh ta không bắt nạt anh, tụi anh đang nói chuyện thôi.” Tương Trọng Ninh cùng Tùng Dụ Châu đã đuổi kịp Tạ Tùy.“Dễ cho thằng nhóc này rồi.” Tương Trọng Ninh tức giận nói.“Đạo nghĩa giang hồ, không thể đánh thằng anh trước mặt thằng em.” “Coi như nó gặp may.”Tạ Tùy đột nhiên dừng bước.Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Châu không hiểu nhìn anh: “Tùy ca, sao thế?”Rất lâu sau Tạ Tùy mới trả lời: “Thằng nhóc đó… là em tôi.”————–Ở trong quán, Tùng Dụ Châu gọi mấy chai bia, Tương Trọng Ninh đã bắt đầu cắn hạt dưa rồi.Vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện máu chó nhà người ta, có chút quá đáng nha, tuy Tùng Dụ Châu nghĩ như vậy, nhưng vẫn bốc một nắm hạt dưa từ tay Tương Trọng Ninh, bắt đầu cắn.Tạ Tùy cũng là vừa mới nhìn thấy đứa trẻ đó mới nhớ ra cái nhà giàu mà người mẹ Trình Tiêu của mình gả tới hóa ra là nhà họ Lệ.Mặc dù không sánh được với gia nghiệp to lớn của tập đoàn Tịch thị, nhưng cũng coi như gia đình giàu có, khó trách bà kiêng kị sự tồn tại của Tạ Tùy như vậy.Tạ Tùy nhớ lại chuyện lúc còn bé, khi đó Trình Tiêu sẽ cho dì hàng xóm tiền, kêu bà ấy chăm sóc Tạ Tùy, nhưng xưa giờ không đến thăm anh.Tạ Tùy lên trung học thì biết chuyện, biết mình làm vướng chân mẹ, một người hiếu thắng như anh liền từ chối xài tiền của Trình Tiêu, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, thà tự mình đi rửa chén cho nhà bếp, tự mình nuôi sống mình.Những năm lăn lộn dưới đáy xã hội, cái gì anh cũng đã làm qua, làm bảo vệ cho quán bar, làm tay chân đi đánh nhau, về sau học được quyền anh, vừa mới bắt đầu toàn bị đánh bầm dập mặt mũi, nhưng anh rất thông minh, vừa học đã biết, tự mình tìm tòi, từ từ cao lớn hơn, xương cốt cứng rắn rồi, nắm đấm cũng mạnh hơn, rốt cuộc anh không thua nữa.Mà những điều này, Trình Tiêu xưa nay không nghe không hỏi tới.
Cho tới bây giờ Tạ Tùy không coi bà là mẹ mình, con của bà cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh.Biểu cảm Tương Trọng Ninh rất cao thâm: “Thì ra anh với Lệ Sâm có cùng một đứa em, hai người hoàn toàn không phải tình địch đơn thuần rồi, quan hệ này thật rắc rối.”Tùng Dụ Châu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi cho tao lạc đề xíu, tao chỉ muốn hỏi, Lệ Sâm không phải thái tử gia duy nhất của tập đoàn Lệ thị sao?”“Đúng rồi, mấy người ở phòng quyền anh đều nói vậy, tiểu Lệ tổng tập đoàn Lệ thị, thái tử gia duy nhất.” Tương Trọng Ninh nói: “Có điều mày hỏi cái này làm gì?”“Tao đang nghĩ, đứa bé đó là em trai của Tạ Tùy, cũng là em trai của Lệ Sâm, mày nói xem lớn lên nó có uy hiếp vị trí người thừa kế của Lệ Sâm không chứ.”“Ụ mẹ, mày máu chó quá, tưởng là phim cung đấu tranh quyền đoạt vị à.” Tạ Tùy chậm rãi ngước đôi mắt màu cà phê lên.Anh nghĩ tới cô gái chật vật trong ngõ tối hôm đó, ống tiêm bị dính HIV kia, còn có thần sắc tập mãi thành quen của Tịch Tĩnh.Hiện thực không phải phim truyền