Tịch Bạch không biết đã ngủ bao lâu, giấc ngủ lúc sâu lúc cạn, luôn cảm thấy người con trai hôn mặt cô, thỉnh thoảng hôn lên trán, thỉnh thoảng hôn nhẹ lỗ mũi, còn liếm môi cô.Nếu không phải mang theo chút ý thức mông lung, cô thật sẽ cho là có con chó liếm mặt cô.Tịch Bạch mở mắt, đón nhận ánh mắt đen như mực của thiếu niên.Anh luôn nhìn cô, không biết nhìn bao lâu, giữa hai hàng lông mày là sự dịu dàng không tan.“Anh nhìn gì vậy?”Cô có chút xấu hổ, mất tự nhiên dời mắt.Lúc ôm cô, Tạ Tùy cảm thấy lòng mình giống như viên sô cô la bị tan chảy, mềm đến mức đặc, ngọt đến dính người.
Anh hôn cô không biết mệt mỏi, thật là muốn nhét cô vào trong người, hòa làm một thể.
Tịch Bạch bị anh hôn đến ngượng ngùng, dùng sức đẩy anh một cái, đầu gối khẽ đụng vào hạ thân anh.Tạ Tùy vội vàng nắm tay cô, dùng giọng hơi nói: “Đừng nhúc nhích.” Tịch Bạch thấy anh chợt nghiêm túc, không rõ nguyên do.Tạ Tùy nhìn cô, thật sâu thở ra một hơi: “Lúc anh ôm em, nếu em muốn an toàn thì đừng lộn xộn.”Tịch Bạch nghe hiểu ý anh, gương mặt bỗng đỏ lên, ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực anh, quả thật bất động.Đái Tinh Dã đi vào trong lều, thấy hai người ôm nhau, kêu ‘ai nha’ một tiếng: “Tìm hai người nửa ngày, thì ra là ở chỗ này, ha ha, quấy rầy rồi.” Tạ Tùy nghiêng đầu không kiên nhẫn liếc anh một cái: “Cút ra ngoài.” Đái Tinh Dã nghe lời ‘cút’ ra ngoài, nói: “Tùy ca, tôi trông chừng cho hai người, yên tâm, không ai vào quấy rầy, ha ha ha hai người cứ từ từ, không cần phải gấp gáp.”Tịch Bạch đỏ mặt, đẩy Tạ Tùy ra, ngồi dậy mang giày, hỏi: “Sao anh và Đái Tinh Dã lại trở thành bạn bè?”Tạ Tùy cũng hết cách, Đái Tinh Dã chính là thiếu xương, sau khi bị anh dạy dỗ liền bám dính lấy anh, đuổi cũng không đi.Tịch Bạch biết sức hấp dẫn của Tạ Tùy với đám con trai còn lớn hơn đám con gái nhiều.
Con gái nhìn thấy anh thì e thẹn, mặc dù thích nhưng không dám đến gần.
Con trai không giống, con trai độ tuổi này thích cái mạnh, rất dễ bị khí chất cứng rắn của Tạ Tùy hấp dẫn, muốn làm anh em với anh.
“Đái Tinh Dã có thể thâm giao.” Tịch Bạch nói: “Nhưng hiện tại anh ấy có chút không đáng tin.”Tạ Tùy ngồi song song với cô, cười nói: “Sao cái gì em cũng biết thế.” Tịch Bạch dĩ nhiên biết, cô biết cậu ấm Đái Tinh Dã này tương lai sẽ gặp phải kết cục tập đoàn phá sản, anh sẽ sa sút một thời gian nhưng sẽ không kéo dài.
Anh trưởng thành, thành thục cũng sẽ đợi thời vực dậy, thậm chí còn làm tốt hơn đời cha.Có chút duyên phận cho dù luân hồi mấy đời cũng vĩnh viễn tránh không khỏi.Thí dụ như Tạ Tùy và cô, lại thí dụ như Tạ Tùy và Đái Tinh Dã, bọn họ chỉ định sẽ thành bạn bè.Đời trước, lúc Tạ Tùy đua xe quen biết Đái Tinh Dã, Đái Tinh Dã đối đãi anh thành tâm.
Rồi sau đó gia đình Đái Tinh Dã phá sản, tất cả bạn bè nhìn anh như nhìn ôn thần, cũng chỉ có Tạ Tùy vẫn ở bên anh, cùng anh vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Trên thế giới này, người đối xử tốt với Tạ Tùy không nhiều lắm, những người thật lòng với anh, anh sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.Một ngày một đêm, tín hiệu trong thôn cuối cùng khôi phục.
Tịch Bạch mở điện thoại ra, hộp thư đầy kín tin nhắn, có cha mẹ ân cần hỏi thăm, cũng có nhóm bạn thân bom tin nhắn, thậm chí có chủ nhiệm lớp gửi lời thăm hỏi… Tịch Bạch chưa kịp nhắn trả lời cho từng người một thì nhận được điện thoại của trợ lý Tần, nói Tịch Tĩnh đã tỉnh.Cô vội vã tới bệnh viện dã chiến dựng trong trung tâm y tế.Tạ Tùy đi ra khỏi lều vải, Đái Tinh Dã đứng ở trên đống đá vụn, nhìn anh cười xấu xa: “Tùy ca, đã không.”Tạ Tùy liếc mắt, biết trong đầu anh là một đống ý nghĩ xấu xa, mặc kệ anh.
“Có điều nói thật.” Đái Tinh Dã nhảy xuống đống đá, đi tới bên người Tạ Tùy: “Vừa nãy tôi từ bên bệnh viện kia qua, vị đại tiểu thư kia giống như không được.”Tạ Tùy dừng bước: “Cái gì?”“Đừng hiểu lầm, không chết, nghe nói phải cắt, lúc này đang nháo đó.” “Có thể nói hết câu hay không hả?”Dù gì Tịch Tĩnh đã giúp anh, anh cũng không hy vọng cô gặp chuyện không may.Tịch Bạch chạy tới bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Tịch Tĩnh khóc.
Cô chưa từng thấy người chị kiên cường này khóc thương tâm như vậy.Trước kia lúc nào gặp cô, trên mặt cô luôn tràn đầy nụ cười tự tin mà thong dong.Bà nội ngồi trên ghế lắc đầu liên tục, nói cô đừng thương tâm, nhất định sẽ có biện pháp, hiện tại việc quan trọng là phải chuyển viện, đến bệnh viện lớn tiến hành giải phẫu.Điều kiện chữa trị ở đây không tốt, chỉ có thể chữa trị đơn giản, không thể làm giải phẫu, rất nhiều bệnh nhân bị thương nặng sau khi bệnh tình ổn định cũng được đưa đến bệnh viện trên trấn.Tịch Tĩnh không cách nào chịu đựng được nỗi đau khi mất đi hai chân, cho dù nói gì cô cũng không muốn giải phẫu.Tịch Bạch bây giờ không có thời gian đau lòng, cô đi tới, hỏi bác sỹ tình hình Tịch Tĩnh, quyết định rất nhanh, nói trợ lý Tần đỡ bà nội ra ngoài, đồng thời kêu mấy người vào dưới sự chỉ dẫn của bác sỹ, khiêng Tịch Tĩnh lên xe cứu thương, nhanh chóng chạy tới trấn trên.Giải phẫu cắt chân đương nhiên cũng không thể tiến hành ở bệnh viện trên đó, nhưng thời gian không thể chậm trễ, Tịch Bạch quay đầu nhìn bà Tịch
đang đau lòng: “Bà nội, chị nhất định phải trở lại Giang Thành điều trị, máy bay tư nhân của tập đoàn Tịch thị có thể dùng được không? Trấn trên có bãi đáp máy bay, cũng đủ thời gian chạy về Giang Thành.”“Sao bà lại quên mất chứ.” Bà Tịch lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, xoay người nói với trợ lý Tần: “Nhanh chóng báo với bên đường hàng không cho phép máy bay tư nhân của chúng ta hạ cánh, nhất định phải cứu được cháu gái tôi.”Bà nhìn chân Tịch Tĩnh, không thể làm gì buông tiếng thở dài: “Nhất định phải giữ lấy mạng nó.”Tịch Bạch đỡ bà nội ra cửa, cùng nhau ngồi lên xe cứu thương.
Tạ Tùy gửi tin nhắn tới, nói cô cứ đi trước, anh sẽ cùng Đái Tinh Dã trở về.Tịch Bạch quay đầu tìm kiếm Tạ Tùy khắp nơi.
Thiếu niên đứng cạnh cửa bệnh viện, từ xa nhìn cô, đáy mắt đen nhánh có tia sáng yếu ớt.Nhịp tim dồn dập của Tịch Bạch đột nhiên chậm lại.Thiếu niên dùng ánh mắt kiên định nói cho cô biết, muốn làm gì thì cứ làm.
Cho dù thế nào, anh cũng sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho cô.Tịch Bạch nặng nề gật đầu với anh, ngồi vào trong xe.Sau khi trở lại Giang Thành, Tịch Tĩnh tiến hành giải phẫu cắt bỏ phần chân từ đầu gối trở xuống.
Có điều bác sỹ nói sau này có thể mang chân giả, vẫn có thể đi lại.Tịch Bạch vẫn ở cạnh bà nội trong phòng bệnh VIP, đồng thời cũng an ủi chị họ tinh thần sa sút.Cô chặn lại người thân không ngừng tới thăm hỏi, chịu khó giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra.Nhưng cô cũng không tiết lộ thương thế của chị họ, chỉ nói không nguy hiểm tới tính mạng, để bọn họ yên tâm.Bà Tịch ngồi trên ghế sofa không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt như có gợn sóng.Trợ lý Tần quan sát vẻ mặt phức tạp của bà Tịch, đồng thời lại nhìn Tịch Tĩnh đang nằm trên giường bệnh sống không còn gì luyến tiếc.Ông biết, từ hôm nay về sau, Tịch Bạch sẽ không còn là ‘vật thay thế’ bị người khinh thị ở nhà cậu hai nữa, cô sẽ tỏa sáng, trở thành tiêu điểm không thể coi thường trong mắt mọi người.Tịch Tĩnh nằm viện 15 ngày, cuối cùng bà Tịch để cho Tịch Bạch gửi tin nhắn cho người trong gia tộc, đau xót nói rõ với người trong nhà việc Tịch Tĩnh cắt bỏ chân.
Cả nhà xôn xao, rối rít bày tỏ tiếc hận, đồng thời trong lòng bọn họ cũng hiểu, tin tức này gửi đi đồng nghĩa với việc đại tiểu thư Tịch Tĩnh có khả năng trở thành người thừa kế tập đoàn Tịch thị nhất đã game out.Cho dù bà Tịch yêu thương cháu gái thế nào, bà cũng không thể nào để cho Tịch Tĩnh đã mất hai chân đảm nhiệm vị trí người thừa kế tương lai tập đoàn Tịch thị.Vì vậy ánh mắt mọi người toàn bộ đổ dồn về phía Tịch Bạch.
Năm ngày sau, Tịch Bạch rời bệnh viện về nhà.Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi biết cô phải về, sớm đã chờ cô trong phòng khách, thấy cô vừa vào cửa, bọn họ nhanh chóng tiến lên muốn ôm cô.Tịch Bạch lui về phía sau một bước tránh được bọn họ.
Đào Gia Chi lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Bạch Bạch, không sao thì tốt rồi, con không biết ba mẹ lo lắng cho con thế nào đâu.
Sau khi biết con gặp chuyện không may, ba mẹ thiếu chút nữa liền bay đêm tới thăm con!”Tịch Bạch nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của bà, cũng không muốn tiếp tục giả tạo với bọn họ, thuận miệng hỏi: “Tại sao lại thiếu chút nữa?” Tạ Tùy sau khi thấy tin tức lập tức chạy tới, thậm chí bà nội cũng không để ý tuổi cao tự mình tới, cho nên với cha mẹ thân thể khỏe mạnh lại ‘quan tâm’ như thế, đến cùng là thiếu điểm nào mới không chạy tới?Đào Gia Chi vốn cũng thuận miệng nói, không nghĩ tới Tịch Bạch sẽ thuận thế hỏi lại, bà có chút lúng túng, không biết nên nói gì.Tịch Minh Chí giải vây cho vợ: “Mẹ con xem tin tức, nói khu này lúc nào