Bạn cùng phòng Hứa Gia Di thấy Tịch Bạch dọn quần áo vào ba lô giống như muốn đi ra ngoài, cô đứng dựa vào một bên bàn học, ý tứ sâu xa hỏi: “Tiểu Bạch 11 giờ rồi lại muốn ra ngoài ư?”Tịch Bạch hờ hững đáp ‘ờ’ một tiếng, đeo ba lô lên lưng đi ra cửa, đi xuống lầu mới phát hiện quên mang theo điện thoại.Lúc cô quay lại phòng ngủ lại nghe được giọng Hứa Gia Di truyền đến từ cánh cửa khép hờ: “Nhìn thì rất thanh thuần, đêm nào cũng ra ngoài ở.Chậc, nếu biết sinh hoạt của cậu ta bừa bãi như vậy, không biết mấy nam sinh tỏ tình với cậu ta sẽ nghĩ thế nào đây.”Kiều Kiều nói: “Hứa Gia Di, cậu đừng nói Tiểu Bạch như vậy, cậu ấy có bạn trai, ra ngoài rất bình thường.”Giọng Hứa Gia Di bén nhọn: “Vậy mà bình thường sao, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ.”“Cậu quản thật đúng là rộng mà.”Người nói câu này là trưởng phòng ngủ Bàng Oánh, tính cách cô ngay thẳng, cũng rất không quen nhìn Hứa Gia Di nói xấu người khác như thế: “Cuộc sống cá nhân của người ta mắc mớ gì tới cậu, không có pháp luật quy định người trưởng thành không thể ở chung, cậu còn tưởng mình là học sinh cấp ba à.”Sắc mặt Hứa Gia Di đỏ lên: “Tôi còn lâu mới không biết liêm sỉ giống như cậu ta.”“Cậu chính là đố kỵ Tiểu Bạch có bạn trai đẹp trai, đố kỵ nam thần Tề Lịch, học trưởng cậu thích đều tỏ tình với cậu ấy.”Hứa Gia Di bị đâm trúng nỗi đau, kích động nói: “Ai nói tôi thích Tề Lịch, con trai không có phẩm vị như vậy, còn lâu tôi mới thích.
Hơn nữa, đẹp trai thì làm được gì, thời đại bây giờ, có tiền thì làm vua, bạn trai Tịch Bạch nhìn qua là biết chẳng ra làm sao.”Kiều Kiều cũng không thích Hứa Gia Di làm tiểu nhân sau lưng như thế, bèn trả lời: “Bây giờ tuổi tác đều còn nhỏ, ai lại chẳng dựa vào cha mẹ.
Cho
dù có gia cảnh, về sau tự có tiền đồ của mình mới là quan trọng nhất, cậu bây giờ nói bạn trai nhà người ta không tiền không thế cũng hơi quá đáng rồi.”“Cậu thì biết cái gì, gia thế quyết định tầm nhìn tương lai của cậu, có nghe câu gia thế vững chắc không.”Bàng Oánh nói: “Hứa Gia Di, cậu cũng không tính là tiểu thư nhà giàu gì, cậu nói gia thế vững chắc với tụi tôi không phải rất buồn cười sao.”Tịch Bạch biết nhà Hứa Gia Di có chút tiền, một doanh nghiệp tư nhân nhỏ quy mô không lớn, là nhà giàu mới nổi.
Vừa tới trường cô đã chiếm lấy hai tủ quần áo, nói đồ của mình nhiều, một tủ treo không đủ, nhất định bắt bạn cùng phòng tính cách mềm yếu như Kiều Kiều nhường tủ cho mình, còn nói sẽ trả tiền cho cô, làm Kiều Kiều khóc rồi.Về sau Tịch Bạch ra mặt, lấy quần áo của Hứa Gia Di trong tủ Kiều Kiều ném lên bàn, nói tủ quần áo đựng không đủ thì đừng mang theo nhiều đồ như vậy, mỗi người một tủ quần áo, đừng ai để mình khác người.Sau chuyện đó, Hứa Gia Di vẫn còn chút sợ hãi với Tịch Bạch, thật không dám chọc vào cô, cũng bắt đầu nói xấu sau lưng.Tịch Bạch đẩy cửa vào, đi đến trước bàn mình cầm lấy điện thoại.Hứa Gia Di nhìn thấy Tịch Bạch thì lộ vẻ kinh hoảng: “Cậu….
sao cậu lại quay lại rồi?”Tịch Bạch giơ điện thoại lên: “Vừa nãy cậu mới nói gì mà gia thế vững chắc.”“Không có gì.”Hứa Gia Di đối mặt với Tịch Bạch lập tức sợ hãi, Tịch Bạch nhìn qua dịu dàng hiền lành, nhưng Hứa Gia Di biết không dễ chọc vào Tịch Bạch, cho nên trước giờ cô không bao giờ lộng hành trước mặt Tịch Bạch.Bàng Oánh khinh bỉ nói: “Có gan nói xấu sau lưng người ta mà không có gan thừa nhận sao.”Hứa Gia Di trợn trừng mắt nhìn Bàng Oánh, vẫn cắn răng phủ nhận: “Tôi không có.”Tịch Bạch đi ngang qua cô, lạnh nhạt nói: “Đừng để cho tôi nghe lời vừa nói lúc nãy lần thứ hai.”Hứa Gia Di đứng ở bên cạnh, ngượng ngùng không dám nói chuyện.
Tịch Bạch biết cô gái này bị bệnh công chúa, cùng một kiểu với Tịch PhiPhi, càng nhường cô, cô càng lấn tới, đối phó với loại người như vậy chỉ có thể cứng rắn.
Nhưng hôm nay cô hẹn Tạ Tùy ra ngoài chơi, cho nên không thích dây dưa với Hứa Gia Di.Cô đi đến cửa Bắc, từ xa trông thấy một chiếc xe đạp leo núi quen thuộc dừng ở cây ngô đồng ven đường.Tịch Bạch đi đến bên xe dạo qua một vòng, xác định là xe của Tạ Tùy, có điều sao anh lại dừng ở đây?Tịch Bạch đi vòng ra sau cây ngô đồng, nhìn thấy thiếu niên đang tựa vào cây, ngón tay thon dài mà đẹp đang cầm nửa điếu thuốc nhưng lại không đốt.Thấy cô đi tới, đôi mắt đào hoa hững hờ lướt qua cô giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, khiến tâm tình cô vui vẻ.Cô đi đến bên cạnh anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh còn cố ý tới trường đón em à?”Tạ Tùy trưng bộ mặt ‘thiếu tôi tám triệu’ nói: “Tuyệt đối không phải.” Lại còn tuyệt đối không phải….
Tịch Bạch bĩu môi, cũng không biết anh đang khó chịu cái gì.“Vậy sao anh lại ở đây?”“Đi ngang qua, xe đạp bị hư.” Anh nói xong thì giả vờ giả vịt đá vào bánh xe.“Hư thật là đúng lúc ha.” “Ừm.”Tạ Tùy nhấc xe đạp, leo lên, sau đó nghiêng đầu liếc cô gái đang lề mề: “Còn không lên, anh đi luôn đó.”“Không phải hư rồi sao.” “Sửa xong rồi.”Tịch Bạch mỉm cười, ngồi một bên ở yên sau: “Anh chính là tới đón em.” “Khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình.”Tịch Bạch cười ha ha, lại còn bỏ lửng câu nói, tên chó sữa này sao lại trở nên đáng yêu như thế chứ!Tạ Tùy im lặng, lấy mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống, đội lên đầu mình.
Nhún chân đạp một cái, xe đạp liền giống như gió phóng ra ngoài.
“Lề mà lề mề giờ mới xuống, ông đây chờ em nửa tiếng rồi.”“Rốt cuộc thừa nhận rồi.” Anh hừ nhẹ.Tịch Bạch ôm eo anh, nhắm mắt lại, hít sâu: “Tạ Tùy, anh đừng giận dỗi với em, được không, hai đứa mình cứ tốt như vậy, không phải rất hạnh phúc sao?”
Tạ Tùy không nói gì, hồi lâu sau anh mới nhàn nhạt nói: “Kiểu hạnh phúc này có thể duy trì bao lâu.”“Cả một đời.”“Không thể nào cả một đời.” Anh biết không thể nào.Tịch Bạch xoay sở tìm kiếm từ ngữ nhưng lại không biết biểu đạt nội tâm cô như thế nào, những lời như không thèm để ý cô không cần nói Tạ Tùy cũng biết, nhưng Tạ Tùy không chấp nhận.Cô giống như chơi xấu ôm chặt anh: “Không có chuyện đó… cũng không phải sống không nổi.”Giống như kiếp trước, hai người ở trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp.
Mỗi ngày anh làm việc vất vả, Tịch Bạch sẽ làm đồ ăn thơm ngon chờ anh về.Lúc ăn cơm, Tịch Bạch lúc nào cũng nói chuyện cười, Tạ Tùy trầm mặt, nhìn cô cười to hô hố như người bị thiểu năng.Sau đó anh sẽ dịu dàng lấy khăn giấy lau cơm dính trên khóe miệng cô.
Bình thường mà ấm áp, đây chính là cuộc sống mà Tịch Bạch khát vọng, thậm chí Tịch Bạch còn chưa từng mơ tưởng đến những thứ khác.“Chỉ có con trai các anh mới trọng sắc như vậy, coi trọng mấy chuyện này.” Bên lối đi bộ gần rừng, Tạ Tùy đột nhiên thắng xe lại, Tịch Bạch va mạnh vào lưng anh: “Aiz?”Thiếu niên nắm chặt tay lái, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.Tịch Bạch ngẩng đầu, nhìn bờ lưng cong run rẩy của anh, cô biết mình không nên thản nhiên nhắc tới chủ đề nặng nề này như vậy.
Thời gian này Tạ Tùy vẫn luôn hết sức nhẫn nại… chịu đau.“Tạ Tùy, em xin lỗi, em không nói nữa.” Cô nắm lấy góc áo anh, sợ sắp phát khóc: “Anh đừng buồn nữa, em không nói nữa.”Cô thật sự có chút đắc ý hài lòng, đối với chuyện này, Tạ Tùy vẫn luôn biểu hiện hững hờ khiến cho cô cảm thấy không có gì lớn.Kỳ thật anh rất để tâm, cực kỳ để tâm, anh là đàn ông kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể không để tâm bản thân mình biến thành như thế…Anh chỉ là không muốn Tịch Bạch buồn mà thôi.“Em đúng là đứa ngốc.” Cô khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, áy náy nói: “Em không nên nói bừa, thật xin lỗi.”Rất lâu, Tạ Tùy cúi người, hai tay nâng gương mặt cô, kéo ra một cái một mặt quỷ: “Đừng khóc trên đường như vậy, cô nương lớn thế rồi, có biết xấu hổ không.”Hai mắt Tịch Bạch đẫm lệ, đôi mắt ướt thấp thỏm nhìn anh.
“Đây cũng không phải hồng thủy mãnh thú gì, ông đây không được là không được rồi, nhưng cũng không yếu đuối như vậy, nói cũng nói không được.”“Anh… kiên cường vậy à?”“Ừm, sau này Tiểu Bạch có thể gọi anh là Tạ Kiên Cường.”Lời nói đùa của anh cũng không chọc cô cười, cô lặng người trong chốc lát, đột nhiên lại khóc nức nở.Trái tim của cô đã đau tới run rẩy rồi.Trước kia Tạ Tùy có cảm xúc gì đều phát tiết ra ngoài, như mãnh thú xông tới thế giới này, đâm cho đầu rơi máu chảy cũng thấy thoải mái.Bây giờ, anh thay đổi rồi…Cơn đau đớn kịch liệt càng khiến người đàn ông nhanh chóng trưởng thành.
Mà biểu hiện của trạng thái trưởng thành của anh chính là nhẹ nhàng, bất kể là đau khổ hay gánh nặng, đều để Tịch Bạch cảm thấy nhẹ nhàng, để cô… giống như không phát hiện ra, không có chút áp lực nào.“Cái gì mà Tạ Kiên Cường, đồ ngốc! Đồ ngốc! Anh giả vờ cái gì chứ! Có gì mà không thể cùng nhau gánh vác! Anh tự giễu đến mức như thế là để chọc em vui sao! Nhưng mà em không vui chút nào hết! Em không làm như vậy được! Đồ ngốc!”Tịch Bạch khóc lớn tiếng, khiến người qua đường ghé mắt nhìn.
Tạ Tùy thật sự là phục cô luôn!“Đừng khóc nữa, mẹ nó thật mất mặt mà!” Cô gái vỡ òa cảm xúc: “Hu hu!”Anh dữ dằn uy hiếp: “Đừng có ép anh.” “Hu hu hu!”Tạ Tùy cúi đầu hôn cô, chăm chú ngăn lại tiếng khóc của cô, nuốt hết nước mắt mặn