Tạ Tùy dồn hết tâm sức lên đội xe, anh gia nhập đội xe tên DK, tên tiếng anh đầy đủ là Dark Kids.
Đội xe này do mấy thanh niên trẻ tuổi xây dựng, nghe nói người đầu tư phía sau cũng không phải rất cứng, giống như chơi phiếu, nên cũng không lên được đội xe chuyên nghiệp.Có điều từ sau khi Tạ Tùy gia nhập, đội xe đều đứng đầu mấy trận thi đấu thương mại.
Đội xe nửa năm trong tình trạng lỗ vốn bỗng trong mấy tháng
ngắn ngủi bắt đầu có lợi nhuận.Cuối tháng 9 Tạ Tùy lấy được phần tiền thưởng đầu tiên.Xế chiều hôm nay, anh nhận được điện thoại của quản lý, bảo anh lập tức tới văn phòng câu lạc bộ.
Lại không ngờ vậy mà gặp bà Tịch đầy tóc mai hoa râm.Quản lý cung kính đứng đợi bên cạnh bà Tịch, nói với bà: “Chủ tịch, cậu này chính là con át chủ bài của câu lạc bộ chúng tôi, Tạ Tùy, có cậu ấy, có thể không nói khoa trương chút nào, đội xe không có giải nào mà không thắng được.
Tôi làm ở ngành này nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ chưa gặp được tay đua nào có thiên phú có ý thức như vậy…”Tạ Tùy cắt ngang lời khen quá lời của quản lý, đi đến bên cạnh bà Tịch, cung kính hỏi: “Bà nội, sao bà lại ở đây?”Bà Tịch mặt mũi hiền lành, lúc nhìn thấy Tạ Tùy, trên mặt đã nở nụ cười phúc hậu: “Tiểu Tùy, con ngồi đi, chắc nóng lắm hả.”Bà Tịch đối xử với Tạ Tùy trước sau như một vẫn rất tốt.
Bà đã gặp vô số người, cũng có thể nhìn ra được, tâm tính anh thuần lương, là một đứa trẻ ngoan.Quản lý kinh ngạc nhìn Tạ Tùy, lại hơi liếc nhìn bà Tịch: “Chủ tịch, hai người biết nhau à?”Bà Tịch cười nói: “Tiểu Tùy xem như nửa cháu trai của tôi rồi.”Nghe vậy, quản lý vui mừng nhướng mày: “Vậy thật sự quá tốt rồi, lần này chủ tịch đầu tư cũng là vì Tạ Tùy phải không?”“Bà nội, bà muốn đầu tư sao?”Bà Tịch cười nói: “Bà nội cũng muốn theo sát bước chân người trẻ các con nha, không là biến thành bà già chính hiệu rồi.”Tập đoàn Tịch thị là tập đoàn có sản nghiệp khổng lồ thế nào, nếu như đội xe có thương hiệu của tập đoàn Tịch thị, toàn bộ Giang Thành chỉ sợ không có đội xe chuyên nghiệp nào có xếp hạng bậc này.Ánh mắt quản lý cười đến sắp cong lên rồi.“Vậy thì đầu tư đi.” Bà Tịch vỗ vỗ đầu gối, giải quyết dứt khoát: “Có Tiểu Tùy của chúng ta hỗ trợ trông coi, vậy cũng không có vấn đề gì lớn.”“Bà nội, bà…”Tạ Tùy còn có chút không hiểu, nhìn bà Tịch ký tên mình lên thỏa thuận hợp tác.Trước khi đi, bà Tịch nói với quản lý: “Tiền lãi theo quý không cần gửi qua tập đoàn Tịch thị, tất cả gửi qua cho Tạ Tùy.”“Bà nội, cái này không được.”
“Tạm thời đừng vội từ chối, bà nội còn có chuyện muốn nói với con.” Bà Tịch cầm cánh tay Tạ Tùy, ngồi vào trong xe Mercedes.Trong lòng Tạ Tùy mơ hồ đã có dự cảm.“Tiểu Tùy, bà nội coi con như cháu trai trong nhà, cũng không vòng vo với con nữa.”“Bà nội, bà nói đi.”“Bà nội biết con thích Tiểu Bạch, cũng không đành lòng trì hoãn nó, nhưng con có nghĩ tới không, càng như thế tổn thương nó lại càng lớn hơn.”Tạ Tùy im lặng.“Tiểu Tùy, bây giờ con còn trẻ, phải biết cả đời này của con, ngoài tình yêu ra, còn rất nhiều thứ đáng giá để theo đuổi, một người ôm nặng tình cảm trong lòng, đi không dài, cũng chắc chắn đi không xa, đợi sau này con từ từ sẽ hiểu, sẽ có một bầu trời khác.”“Bà nội…”Yết hầu anh nuốt khó khăn, cố nén đau lòng: “Con đã từng thử, nhưng thất bại rồi.”Nếu như không có cô, cái gì biển rộng, cái gì trời cao, thế giới của anh chỉ toàn là trầm luân cùng bóng tối vô tận.“Tiểu Tùy, con biết vì sao Tiểu Bạch lại đến thế giới này không?”Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn về phía bà Tịch, bà cười hiền lành: “Nó không giống các con, nó sinh ra đã bị cha mẹ xem như công cụ kéo dài mạng sống cho chị gái, tất cả những gì nó đang làm, tất cả những gì nó cố gắng, đều đang là phản kháng vận mệnh của mình.
Nó không muốn bị người khác chi phối nhân sinh.”Con ngươi Tạ Tùy rụt lại, trái tim run lên: “Cô ấy chưa hề nói với con.” “Con muốn nghe sao, muốn nghe thì bà nói cho con nghe.”Sau đó nửa giờ, bà Tịch kể chuyện thời còn bé của Tịch Bạch cho Tạ Tùy, những cực khổ và tra tấn cô phải chịu đựng.Đó là nửa giờ gian nan nhất cả đời này của Tạ Tùy.Đôi mắt anh hằn tia máu, cơ bắp toàn thân căng cứng, siết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy.Bà Tịch vỗ vỗ mu bàn tay căng cứng của anh, nhẹ nhàng nói: “Con sẽ hy vọng nó được như ước nguyện.”Tất cả những gì những gì đã qua đều đã dần dần rõ ràng rồi, lúc đó tại sao cô lại luôn trốn tránh anh, tại sao cô nói mình có nhiều việc cần hoàn thành, tại sao cô luôn có những cảm xúc tan vỡ khó hiểu…Anh đã hiểu rồi.
Anh hi vọng cô được như ước nguyện, lúc anh không hiểu chuyện nhất, khát vọng lớn nhất của anh là có được cô, mà Tiểu Bạch cũng đã giúp anh được như ý nguyện.“Đội xe, con chỉ lấy phần thuộc về con, không phải của con thì một đồng con cũng không cần.”Tạ Tùy nói xong câu đó, đẩy cửa xe rời đi.Đợi anh đi rồi, trợ lý Tần lên xe, đẩy kính chiếu hậu lên, nói với bà Tịch: “Ngài làm như vậy sẽ rất tổn thương cô hai.”Bà Tịch buông tiếng thở dài: “Nó là đứa trẻ ngoan, nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng không làm chuyện ác như vậy.”————Chiều ngày nhận được tiền thưởng, Tạ Tùy đưa Tịch Bạch đi dạo trung tâm thương mại, hỏi cô muốn mua gì không.“Có a.”Tịch Bạch chỉ vào chiếc nhẫn kim cương sáng chói trong tủ: “Cái này?” Tạ Tùy xoay đầu cô lại: “Đây là nhẫn người ta kết hôn đeo.”“Hay là anh cầu hôn em tại chỗ đi?” “….”Cầu cái đầu em.Tạ Tùy dắt tay cô, nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của cô: “Anh mua cho em cái vòng tay nha.”Tay của cô rất đẹp, đeo vòng nhất định sẽ đẹp.Tịch Bạch cười hỏi anh: “Đây cũng là quà anh trai mua cho em gái à?” “Không phải, là quà bạn trai tặng cho bạn gái.”“Thật ngoan!” Tịch Bạch nhón chân lên hôn nhẹ vào má Tạ Tùy, sau đó vui mừng hớn hở đi vào trong cửa hàng trang sức.Trang sức muôn màu rực rỡ dưới ánh đèn sáng lóa làm người ta hoa cả mắt.
Tịch Bạch kéo cánh tay Tạ Tùy, hào hứng nói: “Tụi mình mua vòng đôi đi.” “Làm gì có vòng đôi, em chọn cho em đi.”“Vậy anh chọn giúp em.” “Ừ.”Tạ Tùy nghiêm túc chọn vòng tay cho Tịch Bạch, Tịch Bạch ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh chọn kiểu dáng nào, cô liền thử kiểu đó.Tạ Tùy chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được một chiếc vòng kim cương nhỏ màu xanh lá, kiểu dáng đơn giản, đeo vào mùa hè cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Tạ Tùy tính tiền ra khỏi cửa tiệm, nhìn thấy ánh nắng sáng chói chiếu trên mặt Tịch Bạch.Khóe miệng cô cong cong, má lúm đáng yêu như chứa đầy rượu ngọt.
Chắc chắn là cực kỳ thích rồi.Tạ Tùy lấy vòng tay, dịu dàng đeo lên cổ tay trắng nõn của Tịch Bạch.
“Quen nhau lâu vậy, anh chưa từng tặng em cái gì.”Dưới ánh mặt trời, Tịch Bạch cười ấm áp: “Bây giờ bù cũng được nha.” “Chia tay đi.”Nụ cười trên mặt Tịch Bạch dần tắt đi.“Tạ Tùy, em đói quá, tụi mình đi ăn tối đi.”Cô giả vờ không nghe thấy ba từ kia, kéo tay Tạ Tùy: “Em muốn ăn lẩu hải sản chua cay ở chỗ đó.”“Tịch Bạch, chia tay đi.” Tạ Tùy nhắm mắt lại, khó khăn nói ra câu này.
Tay Tịch Bạch dừng lưng chừng một lúc, rất lâu, cô mới thốt ra được: “Không, không chia tay.”Nói xong, cô lại nũng nịu kéo cánh tay Tạ Tùy, mỉm cười nói: “Tùy ca, em đói rồi.”Tạ Tùy không hề động đậy, anh mím chặt môi, kéo cánh tay cô ra khỏi tay mình, nặng nề bỏ ra.Tịch Bạch cũng không cười nổi nữa.“Tạ Tùy, nếu anh muốn chia tay với em, chỉ có thể có một lý do, đó chính là anh không còn thích em nữa.”Tịch Bạch nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, trầm giọng hỏi: “Vậy là, anh không còn thích em nữa sao?”Tạ Tùy không nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, tránh mắt đi, khóe miệng cười lạnh lùng: “Tịch Bạch, lần đầu thấy em ông đây đã thích em.”Anh dừng một chút, nói tiếp: “Nhưng mà là cảm giác thích có được em, em hiểu không?”Trời chiều đã xuống núi trong chớp nhoáng, ánh sáng trong đôi mắt cô gái cũng dần phai.“Bây giờ ông đây đã không còn bất kỳ lý do gì thích em nữa, đừng có tới làm phiền anh, ok?”Tạ Tùy nói xong, xoay người rời đi.“Gạt người!” Cô gái gào to sau lưng anh: “Em không tin anh.”Tạ Tùy không dám quay đầu, không dám nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của cô gái, cuối cùng anh dường như chật vật chạy khỏi đây.
Sau khi chạy mấy trăm mét, anh dựa vào một gốc cây ngô đồng thở hồng hộc, dùng sức đấm mạnh vào thân cây!Ruột gan đứt thành từng khúc.Lần anh bị đụng xe trên vách núi cũng không cảm thấy đau như vậy.
Cảm giác phụ lòng như dao cùn cứa vào da thịt, nhát nào cũng ứa máu.———–Đêm hôm đó, Tạ Tùy về nhà rất trễ, trong gian phòng tràn ngập hương thơm của thiếu nữ, thoáng xua đi hơi men của anh.Trên giường, cô gái quấn lấy chăn mềm, tựa hồ đang ngủ say.
Cô có chìa khóa nhà anh, vì nơi này cũng chính là nhà cô.Bóng đêm như con mãnh thú tràn vào trong phòng, ánh đèn ảm đạm ngoài cửa sổ xuyên qua lớp giấy hoa cửa sổ chiếu lên vách tường, yếu ớt lập lòe.
Tạ Tùy sờ soạng trở lại ghế sofa, nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, từ từ nhắm mắt lại.“Tiểu Bạch, mai lúc đi, để lại chìa khóa.”Hơi thở cô gái có chút nặng nề, thỉnh thoảng sẽ thở dài một hơi, trong đêm yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng.Tạ Tùy mở mắt nhìn lên cái bóng phản chiếu từ ánh đèn đường lên trần nhà, anh cố gắng để mình nhắm mắt lại, không nghe, không quan tâm.Nhưng mà lòng anh như bị bóp chặt, đau đến sắp run rẩy.
“Đừng khóc nữa.”Tịch Bạch nằm đưa lưng về phía anh, thân thể run rẩy, cô hít thật sâu, cố khống chế tiếng nức nở, nhanh chóng ngừng lại…“Không, không có khóc.” Giọng mũi cô nặng nề.“Làm ông đây không ngủ được, muốn khóc ra ngoài mà khóc, không ai quản em.”Rốt cuộc cô gái không kiềm được, khóc nức nở.
Thời gian dài như vậy, tất cả ngột ngạt và oan ức rốt cuộc phát tiết ra hoàn toàn.Cô từ trên giường ngồi dậy, vừa khóc vừa vội vàng đi dép lê vào, chạy thẳng ra ngoài cửa.Tạ Tùy sững sờ mất 2 giây, cuối cùng tiến lên chặn ngang cô.
“Đừng có điên nữa, về lại giường ngủ đi.”Cô gái thở hổn hển, nước mắt đảo quanh, oan ức hét lên: “Anh đuổi em đi.” Tạ Tùy sợ nhất là thấy nước mắt của cô.
Những ngày này anh phải chịu đựng cảm xúc tan vỡ, yên lặng nhận lấy tất cả đau khổ, chính là sợ làm Tịch Bạch khóc.
Hôm đó cô khóc đến bất lực ở ngoài hành lang bệnh viện, trái tim Tạ Tùy cũng đã tan nát rồi.
Anh ôm cô trở về giường, ôm chặt thân thể cô từ phía sau, không cho cô lại nổi điên.“Tạ Tùy, sẽ không bao giờ quay lại nữa đâu!” Tịch Bạch nóng giận khóc, “Em ghét anh rồi, em không bao giờ quay lại nữa.”Anh cắn răng, hung dữ nói: “Bây giờ ngủ đi cho ông! Ngày mai rồi cút!” Tịch Bạch ra sức đánh anh, đạp chân loạn xạ, muốn tránh ra khỏi ngực anh.
Anh nắm hai tay cô vòng trước ngực: “Em nổi điên cái gì.”Cuối cùng cô gái mệt mỏi, dần dần không giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.“Tạ Tùy, anh không thích em sao?”Giọng nói cô khàn khàn, móng tay siết chặt vải áo trên ngực anh, rất tủi thân.Anh không thể thích nữa rồi.
“Ừm.”Cô xích tới, ngậm lấy môi anh, chậm rãi hôn.Môi lưỡi anh mang theo vị bạc hà tươi mát, Tịch Bạch không hài lòng thăm dò vào sâu hơn, anh cảm giác được đầu lưỡi không an phận của cô, anh tránh đầu đi.Cô gái dừng một chút, rốt cuộc buông anh ra, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với bóng tối, cố gắng nhắm mắt lại.Sáng hôm sau, lúc Tạ Tùy tỉnh lại, gian phòng đã trống không.
Trên bàn có một chiếc chìa khóa.Anh biết, Tiểu Bạch đi rồi, sẽ không trở lại nữa rồi.Lúc anh ở tuổi thiếu niên khinh cuồng không hiểu chuyện, không có gì trong tay, cô chọn ở bên cạnh anh.Anh đã làm gì cho cô?Cái anh có thể làm cho cô, có lẽ chính là buông cô ra…————Quên đi người con trai làm mình khắc cốt ghi tâm cần bao lâu, Tịch Bạch không biết.
Nhưng cô mất gần nửa năm mới tỉnh táo bước ra khỏi cảm xúc mù mịt.Cô dồn hết sức lực vào việc học và công việc, chỉ cần lúc không có lớp, cô sẽ ở công ty, đi theo trợ lý Tần, có thể học