Tạ Tùy ngồi trên đường ray lạnh như băng, khuỷu tay chống đầu gối, cùng cô nhóc này mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tạ Anh Đào dời mắt xuống nhìn vào đùi ông ba, quần đen ôm lấy đôi chân thoi dài thẳng tắp, ống quần cuộn lên, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp.Cô bé dựa vào gần anh, khom lưng, quan tâm thay anh đem ống quần cuốn lên thả xuống.“Nơi này gió thật lớn.” Tạ Anh Đào chớp mắt to nhìn anh: “Sẽ lạnh.” Tạ Tùy nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác đau xót.
Trước kia Tiểu Bạch nhìn thấy anh mặc đồ như vậy cũng dường như là trước khi anh ra ngoài mà ngăn lại, kéo ống quần anh xuống, nói như vậy mới không lạnh.“Ba.” Cô bé thăm dò nói: “Chúng ta về nhà nha.”
“Chú không phải ba con.” Tạ Tùy lần nữa nằm trên đường ray, hai mắt nhắm nghiền, miễn cưỡng nói: “Nếu con không đi, xe lửa tới đó.”“Cũng bởi vì Anh Đào không thuộc bảng cửu chương, ba liền muốn đi chết sao?”“…”
Cô bé thấy anh bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, quệt miệng, vừa nói vừa như muốn khóc: “Ba đừng giận Anh Đào, Anh Đào không tiếp tục tinh nghịch nữa, một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, một nhân ba bằng ba.”Tạ Tùy xoa xoa mi tâm, cắt ngang cô bé: “Chú không muốn nghe con đọc bảng cửu chương, trước nói tên con là gì?”Tạ Anh Đào vội vã ngồi gần anh, kéo anh từ trên đường ray lên, hưng phấn nói: “Con tên Tạ Anh Đào, tên này là ba đặt cho con đó.”“Ba con là ai?” “Là ba đó.”Tạ Tùy hít sâu, trầm giọng nói: “Con nít không thể nói dối, nói thật.”
Tạ Anh Đào có chút hoang mang: “Con nói thật mà, Anh Đào xưa nay không nói dối, ba không cho phép con nói dối.”“Vậy còn mẹ con?” “Mẹ con mẹ con là..”
Tạ Anh Đào dùng sức muốn nói ra tên Tịch Bạch, nhưng mà không biết tại sao, hai chữ này trượt đến cuống họng rồi nhưng cô bé lại không cách nào nói nên lời, cảm giác hai chữ Tịch Bạch giống như bị phong ấn trong cổ họng.“Mẹ con là Bạch tổng.” Cô nhóc nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói ra hai chữ ‘Bạch tổng’.“Bạch tổng, ba biết không, chính là người lợi hại trong công ty cực lớn kia đó, tất cả mọi người đều phải nghe lời mẹ!”Tạ Tùy nhìn cô bé giống như nhìn người bị bệnh tâm thần: “Mẹ con tên Bạch tổng?”“Ây da, không phải, nhưng mọi người đều gọi mẹ như vậy, ba thích gọi mẹ là Tiểu Bạch, cho nên con cũng gọi mẹ là Tiểu Bạch.”Tạ Tùy bỗng nhiên giật mình, khóe miệng lẩm bẩm hai chữ: “Tiểu Bạch.” Hai đầu lông mày của anh hiện lên sự ôn nhu trước nay chưa từng có.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng còi hơi xe lửa, Tạ Tùy cho dù thế nào cũng không thể mang theo cô bé này đi chết cùng mình, anh chỉ có thể kéo cô bé lên, xách cổ áo cô bé mang ra khỏi đường ray, đi về hướng đường cái vắng vẻ.Bên lề đường có một chiếc xe gắn máy cũ, Tạ Tùy đội nón bảo hiểm lên đầu cô nhóc, cài dây đàng hoàng.“Ba, chúng ta về nhà sao?”Tạ Tùy không trả lời, để cô bé ngồi sau xe gắn máy, lái xe đi.Cô nhóc bị mấy cục đá trên đường làm ngã trái ngã phải, dùng lực nắm chặt góc áo Tạ Tùy: “Ba, con sắp té rồi.”“Nắm chặt.”“Sợ quá à, mẹ xưa nay không cho Anh Đào ngồi xe máy.”Tạ Tùy rốt cuộc vẫn dừng xe ven đường, ôm cô nhóc từ phía sau lên phía trước, để cô ngồi đàng hoàng rồi lái đi.Tạ Anh Đào xoay người, dùng sức ôm eo Tạ Tùy, dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, nhắm mắt lại.
“Oa, ba con đua xe lợi hại, không nghĩ tới còn biết chạy xe máy nha!”
Tạ Tùy cảm thấy tư thế như vậy không tốt lắm, anh căn bản không biết cô nhóc này, cho nên anh kéo cô bé ra, cứng nhắc nói: “Con ngồi đàng hoàng, sẽ không té.”
Tạ Anh Đào nghe lời gật đầu, để ba từ phía sau ôm cô bé, vững vàng vòng cô trong ngực, lái xe gắn máy hướng về phía cuối đường cái.“Khởi động động cơ, ai vào chỗ nấy! Máy bay sắp cất cánh!” Tạ Tùy liếc mắt: “Bay cái đầu con.”“Tên lửa lên không! Bùm!” “Bùm cái gì?”Cô nhóc quay đầu cười một tiếng, mặt mày cong cong: “Nổ rồi.” “…”Con cái nhà ai a, anh có chút đau lòng thay cha mẹ cô bé rồi.Tạ Anh Đào quay đầu, quan sát chiếc cằm sắc nhọn của Tạ Tùy.
Ba cô giống như thật có chút không giống rồi.Trước kia ba mặc dù hung dữ nhưng ánh mắt lại ôn nhu, hiện tại ánh mắt ba quá lạnh.Tạ Anh Đào trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút oan ức, siết chặt góc áo Tạ Tùy.Tám giờ tối, xe gắn máy ngừng ở cửa đồn công an.Tạ Tùy ôm cô bé xuống, thô bạo tháo nón bảo hiểm, dẫn vào trong đồn.
Tạ Anh Đào nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục ở cửa đồn công an, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, ôm thật chặt đùi Tạ Tùy: “Ba, con muốn về nhà chúng ta có được không?”“Chú đây chính là đưa con về nhà.”Tạ Tùy kéo cô bé ra, lôi cô vào cửa lớn đồn công an.“Anh Đào không phạm lỗi, tại sao phải vào cục cảnh sát, con không vào.
Ba, ba đưa Anh Đào về nhà có được không?”Giọng nói khẩn cầu của cô bé đã trở nên nghẹn ngào, con nít trời sinh vốn rất e ngại mấy nơi như cục cảnh sát này.Tạ Tùy không thể làm gì, chỉ có thể cường ngạnh lôi túm đưa cô bé đi vào.
Có cảnh sát trực ban thấy Tạ Tùy nắm kéo cô bé đang thút thít liền vội vàng tiến lên hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”“Cô bé này đi lạc rồi.”Cảnh sát đưa Tạ Anh Đào và Tạ Tùy vào phòng làm việc, chuẩn bị điều tra tình huống rõ ràng.Tạ Anh Đào đỏ hồng mắt, tựa sát vào người Tạ Tùy, nơm nớp lo sợ nhìn chung quanh.
“Bạn nhỏ, đừng sợ, chú hỏi con vài câu hỏi, con trả lời là được.” Anh cảnh sát bất quá cũng hai mươi tuổi, vừa gõ máy tính vừa dịu dàng nói với Tạ Anh Đào: “Con tên gì?”“Dạ, Tạ Anh Đào, mùa xuân tới liền có thể ăn anh đào.” “Nhà con ở đâu có nhớ không?”“Khu phức hợp Hương Tạ, đường Dung Hợp, biệt thự số 309.”
Cảnh sát nhập thông tin này vào máy tính, sau đó nhíu mày, nói với Tạ Anh Đào: “Đường Dung Hợp không có khu phức hợp Hương Tạ, càng không có biệt thự, bạn nhỏ có phải nhớ nhầm hay không?”“Không nhầm, con ở đó mà.” “Vậy ba mẹ con tên gì?”Tạ Anh Đào chỉ vào Tạ Tùy bên cạnh: “Ông ấy là ba con.” “…”
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của cảnh sát, Tạ Tùy lập tức giải thích: “Tôi không biết cô bé này, đầu óc cô bé hình như có chút vấn đề.”Anh cảnh sát đánh giá Tạ Tùy, lại khẽ liếc nhìn Tạ Anh Đào: “Dáng dấp hai người rất giống.”Hoàn toàn giống như từ một mô hình khắc ra, này rõ ràng chính là cha con a!“Cho nên mấy anh bắt giữ tội phạm đều dựa vào mắt thường mà phán đoán?” Tạ Tùy không chút lưu tình châm chọc nói.Anh cảnh sát húng hắng một tiếng, lại hỏi Tạ Anh Đào: “Vậy mẹ con tên gì?”“Mẹ con mẹ con tên…”
Hai chữ ‘Tịch Bạch’ thật bị phong ấn rồi, Tạ Anh Đào nói không ra hai chữ này, đành phải nhỏ giọng nói: “Mẹ gọi là Tiểu Bạch.”Tạ Tùy nhẫn nhịn siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Tên đầy đủ.” Tạ Anh Đào lại oan ức lau nước mắt: “Con không nhớ rõ.”
Anh cảnh sát đành phải điều tra cơ sở dữ liệu của người dân, nhập tên Tạ Anh Đào vào, lại ngoài ý muốn phát hiện chỉ có ba người phù hợp với tên này ở Giang Thành, nhưng tuổi tác đều không khớp với cô bé này.“Em gái nhỏ, đây không phải tên thật của em chứ?”“Đây chính là tên thật mà, Tạ Anh Đào, là ba đặt cho con, nói mùa xuân tới rồi, mẹ thích ăn anh đào.”Cô bé oán hận liếc Tạ Tùy: “Bởi vì con không học thuộc bảng cửu chương nên ba không cần con nữa rồi.”
Anh cảnh sát thật hoang mang, anh thành khẩn nói với Tạ Tùy: “Anh họ Tạ, con bé cũng họ Tạ, con bé luôn miệng gọi anh là ba, hai người lại giống nhau như vậy.”Tạ Tùy lạnh lùng nói: “Anh muốn nói gì.”“Con cái học hành không giỏi là bình thường, làm cha mẹ cố gắng giáo dục là được, cần gì nháo đến cục công an.”“Tôi không có con.” Tạ Tùy có chút tức giận: “Vị hôn thê của tôi gần đây mới mất.”
Những người khác trong văn phòng bị tình huống bên này thu hút, nhìn Tạ Tùy, thấp giọng nghị luận: “Nào có vị hôn thê vừa mất lại không cần con cơ chứ.”“Cô bé này vừa nhìn chính là con anh ta, bộ dạng giống như thế, nói không phải cũng quá hoang đường đi.”“Nhìn anh ta còn trẻ như vậy, con đã lớn như thế, khẳng định bực bội trong lòng a.”……….Anh cảnh sát tra thân phận Tạ Tùy, phát hiện anh không nói dối, anh thật sự không có con cái.Cô bé này giống như từ trên trời rơi xuống.
“Tôi phải tìm trong cơ sở dữ liệu những