Tô Tiểu Đường lại không xuất đầu lộ diện nữa, cô không xuất hiện, Trình Thuật cũng sẽ không tìm cô.
Nhưng nếu như cô xuất hiện, anh liền cho cô chút tiền, để cô có thể cầm về cho người nhà, không bị đánh nữa.Đêm hôm đó, Trình Thuật từ tiệm cơm đi ra, từ xa trông thấy Tô Tiểu Đường đang cùng mấy thiếu niên trẻ dây dưa.
Một người thiếu niên trong số đó cầm một cốc sữa chua, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Tô Tiểu Đường lôi kéo góc áo của người đàn ông tóc vàng, hô lớn: “Nào có ban ngày ban mặt mua đồ không trả tiền!”“Con mù chết tiệt, ông đây trả tiền rồi!”“Anh đưa chính là tiền giấy, anh tưởng tôi mù không biết à! Anh đưa người chết dùng à!”Một tên thanh niên mặt du côn nói: “Còn không buông, ông đây thật biến mày thành người chết đó!”
Tô Tiểu Đường tháo kính râm, hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta: “Bạn trai tôi là Trình Thuật, anh chọc tôi, anh không có kết cục tốt đâu!”
“Trên đường này ai không biết mày giả mù đi lừa bịp khắp nơi.
Còn Trình Thuật, phụ nữ qua tay Trình Thuật là hạng người gì, anh ta có thể để ý một con nhóc miệng còn hôi sữa như mày ư?”Người đàn ông hất cốc sữa chua lên mặt Tô Tiểu Đường, không khách khí nói: “Cút đi!”
Một giây sau, tay của hắn bị một bàn tay mạnh mẽ hơn nắm chặt, còn không đợi hắn phản ứng lại, Trình Thuật một cước đạp hắn bay ra ngoài, nặng nề văng lên tường.Eo tên lưu manh sắp đứt mất, đau đến kêu oai oái, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.
Mấy người khác thấy Trình Thuật lại đây bị dọa đến hồn phi phách tán.
Phố 13 ai không biết người đàn ông này lòng dạ độc ác thế nào, rơi vào trong tay anh còn có kết quả tốt ư?
“Không, không liên quan chúng tôi, tiền sữa chua đưa cho cô là được!” Tên lưu manh vội vàng mò tiền từ trong túi ra bỏ vào trong thùng xốp của Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường thấy Trình Thuật tới đây, vội vàng xông lên chỗ tên lưu manh trên đất hô to: “Anh thấy chưa! Trình Thuật chính là bạn trai tôi! Mấy người các anh lại ức hiếp tôi, các anh liền xong đời rồi!”Người chung quanh thò đầu ra từ trên lầu nhìn xuống dưới, Trình Thuật biết cô nhóc này lại cáo mượn oai hùm rồi.Nhưng lần này..
anh không tiếp tục phản đối, im lặng dựng thùng sữa chua bị đổ trên đất lên.Sữa chua đổ đầy đất, nhìn thấy bán không được rồi.
Trình Thuật nhặt mấy tờ tiền lẻ nằm rải rác lên, lại từ trong túi mình lấy ra mấy trăm tiền mặt, bỏ hết vào trong chiếc túi đeo ngang eo cũ nát của Tô Tiểu Đường: “Lấy về báo cáo kết quả.”Tô Tiểu Đường thở hổn hển, muốn khóc nhưng lại cố nhịn.Trình Thuật cởi áo khoác jacket của mình ra, lau khuôn mặt đỏ ửng dính đầy sữa chua của cô.“Muốn khóc thì khóc đi.” Anh thản nhiên nói: “Dù sao cũng rất mất mặt rồi.”Tô Tiểu Đường cố chấp lắc đầu: “Không khóc.”Cô mới không khóc đâu! Trên thế giới này, không có bất kỳ ai đáng để cô rơi nước mắt, mới không khóc đâu.Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại rơi, cô lập tức hít thở, cố gắng nuốt trở về, không khóc thành tiếng.
Trình Thuật có chút đau lòng nhìn cô, thật đúng như nhìn con gái mình.
Mặc dù anh hiện tại cũng không lớn, nhưng anh luôn cảm thấy mình quả thật có một trái tim bao la của một người cha.
Anh kéo thùng sữa chua của cô đi ở phía trước, cô nhóc thút thít đi ở phía sau.
Trời chiều phủ xuống cuối con hẻm, thân hình anh cao lớn vừa khéo
bao trùm cô trong chiếc bóng của anh.“Về sau đừng bán sữa chua nữa.” Anh quay đầu nhìn cô nói: “Cũng đừng giả mù nữa.”Tô Tiểu Đường oan ức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy tôi làm gì?”“Đi học, hiện tại học trung học cũng không xem là muộn, về sau thi vào một trường đại học tốt.”
Tô Tiểu Đường cảm thấy anh đang nói mơ giữa ban ngày, có điều cô vẫn rất thích tương lai mà Trình Thuật vẽ ra cho cô: “Vậy nếu tôi không thi đậu thì làm sao bây giờ, tôi rất ngu.”“Thi không đậu cũng có biện pháp của thi không đậu.” Trình Thuật nói: “Ra nước ngoài lăn lộn kiếm cái bằng.”Tô Tiểu Đường không buồn nữa, cô bị lời nói của anh hấp dẫn: “Wow, tôi còn được ra nước ngoài a! Vậy tôi đi đâu?”“Đi Mỹ.”“Chính là nước Mỹ có Iron Man hả?” “Ừ.”
Tô Tiểu Đường rốt cuộc nín khóc mà cười, hai ba bước liền đuổi theo, thăm dò tính kéo tay Trình Thuật, có điều anh không nhường, chỉ để cho cô nắm góc áo của anh.
Mặc dù anh nói chỉ là giả tưởng vĩnh viễn không thể nào thực hiện được, nhưng Tô Tiểu Đường cảm thấy có thể mơ một giấc mơ như thế cũng đã rất hạnh phúc rồi.“Trình Thuật, tôi đi Mỹ rồi, anh ở chỗ nào?”
Trình Thuật chỉ chỉ tòa cao ốc văn phòng Tịch thị cao ngất ở phía trước kia: “Tôi ở trong đó, kiếm rất nhiều tiền, tạo điều kiện cho cô sống ở nước Mỹ.”….Trình Thuật nói xong lời này, Tô Tiểu Đường nháy mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng không có ý đùa giỡn, cô có chút ngốc rồi.“Anh anh đang đùa tôi đúng không?”
Trình Thuật nói mà mặt không chút biểu cảm gì: “Đem sách vở đang học dở theo, bắt đầu từ ngày mai, ban ngày không cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán sữa chua nữa, tới nhà tôi học.”“Thật hay giả đây!”Thật hay giả, ngày hôm sau Tô Tiểu Đường liền biết.Nhà Trình Thuật vốn không lớn, mấy chỗ trống hiện tại đều chất chồng tài liệu tham khảo ôn tập của cô.Trình Thuật ban ngày nằm trên giường ngủ, cô liền quy củ ngồi trên cái bàn nhỏ ôn bài.Sữa chua trong thùng cũng do Trình Thuật mua hết, tiền cũng không trả thiếu cô, để cô buổi tối đem về báo cáo kết quả.
So với đi khắp nơi dưới trời nắng chói chang để bán sữa chua, Tô Tiểu Đường thật sự rất quý trọng thời gian học tập, bởi vì chỉ có trải qua cực khổ bôn ba mới có thể phát hiện thì ra được cha mẹ che chở, làm học sinh vô ưu vô lo là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào.Máy điều hòa nhà Trình Thuật có thể mở cả ngày, Tô Tiểu Đường cảm thấy bản thân thật sự quá hạnh phúc rồi.
Khoảng thời gian đó, toàn bộ nhân viên trong sòng bạc ngầm đều có cốc sữa chua nhà làm để ăn.
Lý Chiếu còn cười Trình Thuật: “Vả mặt đi, vả mặt đi! Còn nói cái gì cô nhóc lông còn chưa mọc đủ, không phải sao, mất cả chì lẫn chài, anh tính xem anh tiêu bao nhiêu tiền trên người cô nhóc rồi?” Trình Thuật ném cốc sữa chua đã uống xong vào thùng rác, thuận miệng nói: “Tôi nhận cô ấy làm con gái nuôi.”“Nhận một người chỉ nhỏ tuổi hơn anh một chút làm con gái cũng thật bản lĩnh đó.”Trình Thuật mặc kệ anh, xoay người rời đi: “Hôm nay tan làm sớm chút.”———-Lúc tờ mờ sáng anh về nhà, cô gái đã rời đi rồi, có điều trên bàn đã để đồ ăn âm ấm, đũa cũng đã dọn xong cho anh.Trình Thuật ngồi xuống, mới phát hiện trên bàn dán một tờ giấy ghi chú hình cá heo xanh—‘Thuật ca, chờ em lớn rồi, em nhất định sẽ báo đáp anh!’Trình Thuật hừ nhẹ một tiếng, nhặt bút lên, tiện tay ghi mấy câu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tiểu Đường nhấc theo thùng sữa chua, rón rén vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trình Thuật đang nằm ỳ trên giường ngủ, công việc của anh luôn bận rộn về đêm, rất vất vả, ban ngày có thể ngủ một giấc tới xế chiều, mặt trời lặn mới có thể tỉnh lại.
Tô Tiểu Đường ngồi xuống bên bàn nhỏ, lật sách giáo khoa ra, nhìn thấy tờ giấy ghi chú hình cá heo kia, ở trên Trình Thuật có viết lại mấy chữ —– ‘Con gái, chờ con có tiền đồ rồi, nhớ chăm sóc tuổi già cho ông đây.’Tô Tiểu Đường vò giấy ghi chú thành một cục, thở phì phò đi đến bên giường, cầm theo sách liền tính quăng lên người Trình Thuật.
Người đàn ông ngủ rất say, bỏ xuống mọi phòng bị, mặt mày ôn nhu hơn rất nhiều, không có sự lạnh lùng không gần người trong ngày thường.Nhìn anh ngủ ngon như vậy, Tô Tiểu Đường vẫn khống chế lại bản thân.
Thật đúng là coi cô như con gái mà nuôi nấng a! Cô từ nhỏ đến lớn nhận không biết bao nhiêu cha nuôi, còn thiếu một người cha như anh sao!
Tô Tiểu Đường ngồi xổm bên giường, đưa tay mơn trớn lông mày dày rậm của anh, tức giận nói: “Chưa từng thấy ai đần như cái tên này.”Phút chốc cô lại nở nụ cười.
“Nhưng em vẫn rất thích anh.”————-Cho nên phần lớn thời gian ở chung, Tô Tiểu Đường nằm sấp trên bàn nhỏ làm bài tập, Trình Thuật thì yên tĩnh đi ngủ.Anh khác những người đàn ông khác, đi ngủ gần như sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, an tĩnh tựa như một con mèo to.Có đôi lúc Trình Thuật xoay người sẽ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tô Tiểu Đường vùi đầu làm bài, anh sẽ cảm thấy yên tâm.
Cô bé này về sau sẽ có tiền đồ, chí ít không cần giống như anh thế này, vất vả bôn ba bươn trải.
Nếu như anh có bản lĩnh, nhất định sẽ cho cô những điều tốt nhất.
Anh muốn cho cô đi Mỹ để mở mang kiến thức, xem thử nước Mỹ có phải hay không tốt như mọi người nói như vậy, nhà nào cũng rất lớn.
Anh muốn cho cô đi qua những khát vọng mà trước kia anh cũng từng khao khát nhưng lại không chiếm được.Mùa hè im ắng trôi qua.
Tô Tiểu Đường trong vô thức lại thêm một tuổi, cô thường xuyên phàn nàn nói tuổi tác mình lớn quá, thật không thích hợp đi học trung học, khẳng định sẽ bị các bạn chê cười.Trình Thuật bảo cô đừng có đoán mò, chuyên tâm chuẩn bị kiểm tra.
Quản gia nhà họ Tịch, ông Lý, hai năm trước đi tìm anh một lần, muốn anh quay về nhà họ Tịch.
Con trai trưởng nhà chú ba Tịch Dương Phong hiện tại là ứng cử viên thừa kế được coi trọng nhất trong gia tộc, mà Trình Thuật là con riêng nhà họ Tịch, tuổi tác tương tự Tịch Dương Phong, bộ dáng rất giống, gần như có thể đạt được tình trạng vàng thau lẫn lộn.
Nhà họ Tịch hy vọng Trình Thuật có thể quay về làm thế thân cho Tịch Dương Phong, chủ yếu là thay anh tham dự mấy hội nghị không quan trọng hoặc là có mặt ở một vài trường hợp, tiết kiệm thời gian thay anh, lúc cần thiết, còn có thể giúp anh chặn ‘đao’.Thế là hai năm này, Trình Thuật cố gắng duy trì hình thể, cố hết sức duy trì bộ dạng giống Tịch Dương Phong.Hiện tại cơ