Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Lúc ra cửa là hơn bảy giờ sáng, mặt trời chưa lên hẳn, sáng sớm ngày hè vạn dặm không mây, trong làn gió nhẹ chen chúc vài phần ấm áp. LQĐ
Xe chạy ra vùng ngoại thành, dọc đường đi rất vắng người, mà ngay cả xe hơi cũng ít. Dưới bầu trời xanh thẳm, đường vào rừng rất sạch sẽ, hai bên đường trồng nhiều cây đại thụ, thân cây rất cao, cành lá rậm rạp, lá xanh mơn mởn rũ xuống, bị gió nhẹ thổi khẽ đong đưa.
Giản Vi đặt hai tay lên cửa kính, cằm đặt trên tay, nhắm mắt lại để mặc gió thổi.
Gió nhẹ quét qua mặt, vô cùng dịu nhẹ.
Cô cong môi, tâm tình vô cùng tĩnh lặng, đời này chưa từng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc như giờ phút này.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên ghế lái, Giản Vi tựa vào bệ cửa kính, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, miệng hát ngâm nga, giọng mềm mại, vang vọng trong rừng cây yên tĩnh, có cảm giác của năm tháng tĩnh lặng.
Xe đi trên đường gần ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc tới dưới chân núi.
Giản Vi đang ngủ, đầu lệch ra bên ngoài cửa kính, học tập căng thẳng mấy ngày liên tục, có vẻ cô vô cùng mệt mỏi.
Lâm Cẩn Ngôn dừng hẳn xe, ngồi trong xe chờ một lúc, vốn muốn chờ Giản Vi tự tỉnh lại, nhưng chờ hơn nửa tiếng mà cô chưa có ý tỉnh, liền vỗ nhẹ lên mặt cô, “Giản Vi, Giản Vi tỉnh nào.”
Giản Vi đang mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe có tiếng người đang gọi mình, cô xoa mắt, từ từ mở mắt ra.
Vừa mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Cẩn Ngôn phóng đại trước mặt, cô sợ tới mức giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ, thân thể theo bản năng lùi ra sau, nhưng đằng sau chính là thành ghế, không thể lùi được, chỉ có thể căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn cách cô rất gần, trống ngực cô đập mạnh, nói chuyện có chút cà lăm: “Đến…. Đến nơi chưa?”
Lâm Cẩn Ngôn “Rồi” một tiếng, lúc này mới bình tĩnh nâng người ngồi lên, nói: “Xuống xe đi, đây là đường lên núi.”
Giản Vi nghe vậy, cả kinh trợn tròn mắt, vô thức nhìn ngoài cửa sổ, phía trước cách xe không xa có một tòa núi cao, bậc thang đá xanh kéo dài lên trên, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Giản Vi ngu người, “Leo…. Leo lên trên á?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, nói: “Xuống xe đi.”
Nói xong bước xuống xe trước.
Giản Vi nhìn dãy núi cao kia thấy đau đầu, nhíu mày từ trong xe bước xuống.
Cô còn tưởng Lâm Cẩn Ngôn mang cô tới chỗ nào đó nghỉ ngơi, kết quả là đi leo núi.
Giản Vi có chút lo lắng, hỏi Lâm Cẩn Ngôn: “Tôi có thể leo được không?”
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, nói: “Đi chậm một chút, không xa mấy đâu, ngay giữa sườn núi.”
Nói thì nói như vậy nhưng dù sao Giản Vi cũng từng phẫu thuật, nên phải hết sức tránh vận động kịch liệt, sau khi leo lên mười phút mặt đã đỏ bừng, có chút không chịu nổi.
Cô ngồi xuống tảng đá nghỉ ngơi, phất tay với Lâm Cẩn Ngôn, “Tôi không leo nổi nữa, nghỉ một lát đã.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, lúc này đi lên vừa đúng lúc cơm trưa, dứt khoát đi tới trước mặt Giản Vi, ngồi xổm xuống nói: “Leo lên.”
Giản Vi kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô hồi lâu không động đậy, quay đầu lại, chỉ thấy cô đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh hơi nhíu mày, nói: “Còn nghĩ gì nữa? Leo lên đi.”
Bậc thang ở đây không tính là cao, nhưng cũng không thấp, cõng cô leo núi sẽ mệt mỏi cỡ nào, Giản Vi vội lắc đầu nói: “Vẫn là tự tôi đi thôi.”
Nói xong muốn đứng lên.
Nào biết vừa đứng lên đã bị Lâm Cẩn Ngôn kéo cổ tay vắt lên cổ anh, anh nói một câu “Ôm cho chặt” rồi trực tiếp xốc cô lên lưng.
Giản Vi bị dọa, vội vàng vòng hai tay ôm chặt cổ anh, Lâm Cẩn Ngôn bị nghẹn, dở khóc dở cười: “Cô thả lỏng tay chút đi, muốn xiết chết tôi à?”
Lúc này Giản Vi mới kịp phản ứng, vội vàng thảng lỏng tay, gò má đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: “Có nặng không?”
Lâm Cẩn Ngôn cõng cô đi lên, giọng điệu thờ ơ: “Cái thân thể nhỏ bé này của cô, gầy đến mức như không có.”
Giản Vi đặt cằm trên vai Lâm Cẩn Ngôn, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn rất nặng.”
“Thật sao?” Giọng điệu rõ ràng không tin.
“Thật mà, tôi hơn 40 ký đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nhạo, “Người cao 1m6, cân nặng hơn 40 ký?”
Giản Vi: “… Không nặng sao?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Quá gầy, ăn nhiều một chút.”
Giản Vi hơi khựng lại, trong lòng vô cùng cảm động, theo bản năng ôm chặt cổ anh hơn, rất lâu sau mới khẽ nói: “Cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn.”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô, cõng cô đi thẳng lên trên.
Mùa hè trời nóng, lại là buổi trưa, Lâm Cẩn Ngôn cõng cô chưa đầy một lúc trán đã ra đầy mồ hôi.
Trong miệng anh dù nói cô không nặng, nhưng cõng hơn 40 ký leo núi, sao có thể không mệt, đừng nói là hơn 40 ký, hơn hai ba mươi ký cũng quá sức rồi.
Giản Vi nghiêng đầu, đưa tay lau mồ hôi trên tóc cho Lâm Cẩn Ngôn, có chút đau lòng nói: “Anh thả tôi xuống đi, tôi đã nghỉ ngơi khỏe rồi, có thể tự mình đi được.”
“Sắp tới nơi rồi.” Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục cõng cô, cảm giác tay Giản Vi dịu dàng lau mồ hôi cho anh, trong lòng tê tê dại dại, hơi ê ẩm ngứa ngáy.
Không đầy một lúc sau đã đi tới giữa sườn núi, tầm nhìn rộng mở quang đãng.
Giản Vi ngẩng đầu mới phát hiện đây thế mà một sơn trang nghỉ dưỡng, được núi nói xanh biếc bao phủ xung quanh, đứng sừng sững dưới bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, phong cảnh rất đỗi xinh đẹp tuyệt trần.
Lâm Cẩn Ngôn cõng cô đi qua, trong sân có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, thấy Lâm Cẩn Ngôn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, vội cung kính cúi đầu chào anh: “Cậu chủ, cậu đã tới.”
Lâm Cẩn Ngôn “Dạ” một tiếng, nhìn về phía người tới, “Chú Chu, cơm trưa chuẩn bị xong chưa?”
Chú Chu vội đáp: “Đã sắp xong, cậu chủ cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát trước không?”
Lâm Cẩn Ngôn gật đầu, cõng Giản Vi đi vào bên trong.
Giản Vi nói muốn xuống, anh dừng tạm rồi thả cô xuống.
Giản Vi nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này rất đẹp, từ bên ngoài sân nhỏ đi vào, bên trong còn có một vườn hoa siêu rộng, đủ các loại hoa cỏ cây cối, tràn đầy sức sống.
Trong sân rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót, tiếng gió thổi khe khẽ trong không khí cũng có thể nghe thấy. Như đặt mình trong chốn bồng lai tiên cảnh, cả người khoan khoái đến mức không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.
Giản Vi theo Lâm Cẩn Ngôn đi vào bên trong, đi qua mấy vườn hoa, trong mỗi vườn đều trồng hoa cỏ cây cối khác nhau, có hòn giả sơn, có hồ nuôi đầy cá vàng, đi qua nơi nào Giản Vi cũng cúi xuống ngó một cái.
Nhưng ở đây gần như không có ai, chỉ thỉnh thoảng gặp dì quét dọn, nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn cung kính gọi anh, “Cậu chủ.”
Giản Vi đột nhiên cảm giác bản thân thật sự không thể hiểu Lâm Cẩn Ngôn, rất kinh ngạc nhìn anh, nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, chỗ này là của anh à?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng.
Giản Vi nhìn khắp xung quanh, không nhịn được cảm thán, “Anh thật sự quá xa xỉ, chỗ này rộng như vậy.”
Trong mắt cô tràn đầy tò mò, nhìn khắp nơi.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, “Ở đây thỉnh thoảng dùng để tiếp đãi khách quý.”
Giản Vi
sững sờ, “Thật sao?”
Cô ngẫm nghĩ, đôi mắt đảo đảo: “Vậy những người khách kia quý bình thường cũng đi bộ lên núi sao?”
Lâm Cẩn Ngôn bị sặc, không nhịn được bật cười, giải thích nói: “Gần đây đang sửa đường nên không lên được.”
Giản Vi chớp mắt, “Thì ra là như vậy.”
Chỗ ở phía bên trong, đi qua một rừng trúc, bên trong là một tòa biệt thự màu trắng, rộng hơn cả nhà. (Nghĩa là nhà Lâm Cẩn Ngôn ở thành phố)
Hai dì người làm đang chờ ở cửa, thấy Lâm Cẩn Ngôn vội tiến lên: “Cậu chủ.”
Vừa mời vào vừa nhận lấy hai va li trong tay Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn nói: “Không cần phiền phức, các dì cứ làm việc của các dì đi, để chúng tôi tự lo.”
Hai dì đáp một tiếng, mở cửa ra rồi đi làm việc của mình.
Giản Vi theo Lâm Cẩn Ngôn vào nhà, trang thiết bị bên trong không khác gì nhà, đều là phong cách đơn giản, rất có khí chất.
Lâm Cẩn Ngôn dẫn cô lên lầu, đẩy cánh cửa một phòng ra, đưa túi xách cho cô: “Cô ở đây đi, tắm rửa trước rồi lát nữa ăn cơm.”
Đi một đoạn đường dài, mồ hôi sớm ra đầy người.
Giản Vi vội gật đầu, lại hỏi: “Anh nghỉ ở đâu?”
Lâm Cẩn Ngôn chỉ phòng bên cạnh: “Bên cạnh đây.”
Giản Vi thò đầu ra liếc nhìn, cười: “Dạ.”
Giản Vi vào phòng tắm rửa một cái, thay đồ thoải mái, tóc dài búi thành cuộn tròn trên đầu, mặc váy hai dây màu vàng nhạt, màu sắc rất sáng sủa xinh xắn, phác họa dáng người vô cùng mảnh mai của cô. Ánh mặt trời chiếu lên người cô, đứng trong sân, như một phong cảnh sáng rực hấp dẫn người khác.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trong sân đợi cô, nghe tiếng bước chân, khoảnh khắc quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Bình thường thấy bộ dạng Giản Vi mặc đồng phục, T-shirt quần jean nhiều, lần đầu tiên thấy cô mặc váy, không nghĩ tới lại đẹp như vậy. Váy hai dây màu vàng nhạt, tôn lên làn da rất trắng của cô, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, làm làn da trong suốt sáng lóng lánh, vô cùng mịn màng.
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn đầy kinh diễm, sau hồi lâu vẫn không nói gì, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn nhìn có chút thẹn thùng, theo bản năng sờ tóc, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô vừa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn lập tức hoàn hồn dời mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lâm Cẩn Ngôn dẫn cô đi vào phòng ăn, đồ ăn không quá nhiều, chỉ vừa đủ ăn, nhưng món nào cũng vô cùng tinh xảo, ăn ngon không thể tả.
Giản Vi ăn no bụng, cảm thán nói: “Không hổ là nơi tiếp đãi khách quý, tay nghề sư phụ đầu bếp thật tuyệt vời.”
Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng, nói: “Tạm được, tay nghề của em gái tôi cũng rất giỏi, sau này bảo nó làm cơm cho cô ăn.”
Giãn Vi sững sờ, “Anh có em gái?”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, “Lớn hơn cô không mấy tuổi.”
“Em gái ruột sao?”
“Ừ.”
Giản Vi cảm thán: “Bộ dạng em gái anh chắc rất đẹp.”
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt: “Làm sao cô biết?”
“Bởi vì bộ dạng anh rất đẹp trai.” Giản Vi nghiêm túc nói.
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, khóe miệng cong lên cười cười, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Khen tôi à?”
Anh nhìn cô, khiến Giản Vi không hiểu sao có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, lảng sang chuyện khác: “Lát nữa chúng ta làm gì?”
“Cô muốn làm gì?”
“Ở đây có gì chơi hay không?”
Quản gia đứng bên cạnh nói: “Mùa này thích hợp đi hái dâu tây, dâu tây trong vườn năm nay rất sai.”
Nửa tiếng sau, Giản Vi mang theo cái giỏ trúc hào hứng đi ra vườn trái cây.
Cả vườn toàn dâu tây, trái nào cũng căng mịn đỏ tươi, Giản Vi vô cùng thích thú, đi tới đi lui trong vườn, ngồi xổm xuống đất, vừa hái vừa ăn.
Lâm Cẩn Ngôn đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng màu vàng đi tới đi lui bên trong, có chút dở khóc dở cười.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời mình vậy mà sẽ cùng một cô gái nhỏ đi hái dâu tây.
Nhưng nhìn mặt Giản Vi tràn đầy nụ cười sáng lạn, tâm tình cũng vui lây.
Không đầy một lúc, Giản Vi đã hái hơn nửa giỏ dâu tây, cũng ăn không ít, trái nào cũng hương vị ngọt ngào mọng nước, bỏ vào miệng, ngọt đến cô híp cả mắt lại.
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đang đứng phía đằng xa, vội ngoắc tay với anh, “Anh qua đây.”
Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái rồi bước qua.
Giản Vi vẫy tay: “Ngồi xổm xuống.”
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày nhìn cô.
“Ngồi xổm xuống đi.”
“……” Lâm Cẩn Ngôn hết cách đành ngồi xổm trước mặt cô.
Giản Vi cươi tủm tỉm đút quả dâu tây bên miệng anh: “Ăn một quả, ngọt lắm.”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào cô, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Giản Vi lại đưa vào sát hơn, “Ăn đi.”
Thật ra Lâm Cân Ngôn không thích ăn đồ quá ngọt như dâu tây này, nhưng không biết tại sao nhìn dâu tây màu đỏ giữa ngón tay trắng nõn của Giản Vi, không hiểu sao hơi khát.
Anh lặng im một lúc cúi đầu cắn lấy.
Trong lúc vô tình hàm răng cắn phải ngón tay Giản Vi nhưng không rời đi ngay, anh khẽ nâng mắt, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô.
Hơi thở ấm áp chạm vào đầu ngón tay, trái tim Giản Vi đập mạnh, mặt thoáng chốc đỏ bừng, “Anh, anh cắn ngón tay tôi…”
Hết chương 21