Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 34


trước sau

Chương 34: Sau tang lễ, Luật sư tuyên bố di chúc của bà nội Giản.

Giản Ninh về đến nhà, vào phòng khách thay giày. 

Diêu Tĩnh Vân ngồi trên ghế sofa, trông thấy cô trở về không lạnh không nhạt nói một tiếng: “Về rồi đấy à?”

Giản Ninh vâng một tiếng, rồi định lên lầu.                           

“Hôm nay mặc đẹp thật đó.” Diêu Tĩnh Vân chế nhạo, nói.

“Cảm ơn.” Giản Ninh vừa nói vừa đi đến mép cầu thang.

“Mua gì thế?” Diêu Tĩnh Vân nhìn thấy chiếc túi trong tay Giản Ninh, bà ta rất quen chiếc túi này, nó là nhãn hiệu của một thương hiệu đồ lót.

“Không có gì.” Giản Ninh không biểu cảm trả lời, nói xong muốn đi lên lầu.

“Khoan đã.” Diêu Tĩnh Vân đi tới, nhìn cổ áo cô, nói: “Trên người phát ban hay sao mà đỏ một mảng thế kia?”

Những người có kinh nghiệm ân ái chắc chắn vừa nhìn đã biết, đây đâu phải phát ban mà là dấu hôn.

“Tôi lên nhà bôi chút thuốc.” Giản Ninh giơ tay che nó lại.

Cô biết lúc này hầu như ba đều đang đọc sáng trong thư phòng, Diêu Tĩnh Vân muốn thế nào cô không quan tâm, nhưng cô không muốn để ba mình nhìn thấy.

“Nào, dì Tĩnh giúp con xem xem, đã đỏ cả lên thế này rồi, có đau không?” Diêu Tĩnh Vân cố ý tăng âm lượng, sau đó lại hạ thấp giọng: “Bị đàn ông làm, thoải mái chứ, đồ tiện nhân.”

Giản Ninh cười lạnh liếc nhìn Diêu Tĩnh Vân một cái, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, lật mở bức ảnh hôm trước cô chụp được trong khách sạn ở núi Đại Linh. Trong ảnh, Diêu Tĩnh Vân cùng Thích Đường đại sư cùng nhau ra khỏi thang máy khách sạn.

Quả nhiên, khoảnh khắc Diêu Tĩnh Vân nhìn thấy tấm ảnh này, sắc mặt bà ta trở nên xám xịt, ánh mắt nhìn Giản Ninh đem theo vào phần oán hận.

“Sao thế?” Giản Thế Huân nghe thấy Diêu Tĩnh Vân nói trên người Giản Ninh nổi ban nên mở cửa phòng làm việc ra, đứng trên lan can lầu hai hỏi.

“Không sao ạ, ba, con ngủ một giấc là khỏi.” Giản Ninh trả lời.

Cũng may là buổi tối, cộng thêm khoảng cách xa nên không phân biệt được là phát ban hay dấu hôn.

“Không sao, chỗ em có thuốc, em mang tới cho tiểu Ninh, Thế Huân anh cứ bận việc đi.” Diêu Tĩnh Vân lo ngại tấm ảnh trong tay Giản Ninh, dù sao thì bà ta cũng không muốn làm to chuyện.

Sau khi Giản Thế Huân trở về phòng, Giản Ninh cũng xách theo túi đồ đi lên cầu thang.

“Khoan đã.” Diêu Tĩnh Vân nói: “Xóa tấm ảnh đi cho tôi.”

Bà ta nói với giọng điệu không mấy tốt đem theo vào phần đe dọa.

“Không xóa.” Giản Ninh vừa đi vừa nói.

Diêu Tĩnh Vân lo lắng, liền kéo lấy túi đồ của Giản Ninh. Chiếc túi không chắc chắn, khiến toàn bộ đồ lót bên trong đều rơi cả xuống sàn.

“Con đĩ.” Diêu Tĩnh Vân nhìn bộ đồ lót ren trên sàn, khinh bỉ chửi rủa.

Giản Ninh ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên ôm trong lòng, lúc lên lầu còn ném lại ba chữ: “Mụ khọm già.”

Diêu Tĩnh Vân tức giận đến phát run, nhìn theo Giản Ninh lên lầu rồi đóng cửa phòng lại. Có thế nào bà ta cũng không ngờ rằng mình đã bị Giản Ninh chụp lại ảnh khi vào khách sạn. Diêu Tĩnh Vân ra vườn, châm một điếu thuốc rồi bấm gọi điện thoại.

Để đối phó Giản Ninh, Diêu Tĩnh Vân đã đến núi Đại Linh để điều tra quá khứ của cô, không ngờ lại gặp mối tình đầu nhiều năm trước trên núi, chính là trụ trì Minh Đường đại sư của chùa Đại Linh.

Diêu Tĩnh Vân vì oán hận sự xuất hiện của cô con gái ngoài giá thú này, nên phát sinh thù hận với chồng mình, trong tình huống này lại gặp người yêu thời trẻ, hai người như tro tàn bùng lửa, rồi đưa nhau lên giường.

Trong mắt mọi người, vị Minh Đường đại sư là một nhà sư lỗi lạc, nhưng thực chất lại là một kẻ ích kỷ đáng khinh, năm đó người gán cho Giản Ninh cái mác loại không ra gì lên người cũng chính là ông ta. Nguyên nhân chẳng qua chỉ là cô gái này bán nước suối cướp mối làm ăn của siêu thị mà ông ta mở.

Kể từ đó, Giản Ninh càng bị mọi người xung quanh chán ghét và xa lánh, dù sao thì nhà sư trong chùa cũng cho rằng đây là người có điềm gở, đến gần sẽ không được Phật tha thứ và nhận lấy đại họa.

Trong vài ngày tiếp theo, chủ yếu Giản Ninh đều ở cùng bà nội. Người bên bệnh viện tư nhân cuối cùng cũng thông báo cho Giản Thế Huân biết việc bà nội Giản mắc bệnh nặng, chỉ còn sống được khoảng hai tháng nữa.

Giản Ninh đã giấu mọi người ngồi trong phòng ngủ khóc rất lâu. Trong tất cả người thân, cô thích bà nội nhất, bà nội yêu thương cô nhất.

Căn bệnh ung thư giai đoạn cuối cộng với việc tuổi già nên không còn hy vọng chữa trị, bà nội Giản không muốn đấu tranh nên quyết định từ bỏ điều trị, chỉ muốn ở bên gia đình nhiều hơn.

Những người thân trong gia đình họ Giản cũng đến hết lượt này đến lượt khác, vì muốn thăm nom bà cụ chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Ban ngày nếu có thời gian rảnh, Giản Ninh sẽ chạy sang nhà bà, cô mua những bông hoa tươi đẹp nhất cắm trên đầu giường bà, đọc báo cho bà nghe, đút cơm cho bà.

Hứa Trạch trông rất đau khổ, anh luôn ở bên nhà bà nội Giản cùng với Giản Ninh. Bây giờ bà không thể chơi game được nữa, có những lúc cứ ngủ là sẽ ngủ cả nửa ngày, Giản Ninh rất sợ hãi, mỗi lần bà nội ngủ say cô đều sợ bà sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Rất nhanh, Giản Bằng, anh trai cùng cha khác mẹ của Giản Ninh cũng từ nước ngoài trở về. Hai anh em làm quen đơn giản một chút và không có giao lưu tình cảm gì nhiều, tất cả sự chú ý của cả nhà đều đổ dồn vào bà nội.

Vào ngày bà mất, trời vừa mưa rất to, không khí trong lành đến khó tin. Buổi sáng hôm đó, bà nội ăn uống rất ngon miệng, đã ăn hơn nửa bát cháo hạt kê bí đỏ rồi không ngừng khen ngợi tay nghề nấu nướng của Giản Ninh ngày càng tiến bộ.

“Tiểu Ninh, gọi tiểu Trạch đến đây.” Bà nội dựa vào gối, tâm trạng dường như rất tốt.

Hứa Trạch từ nhà chạy tới, ngồi bên mép giường, chọc cho bà nội vui: “Bà nội, trò chơi ra bản đồ mới, bà có muốn chơi một ván không?”

“Tiểu Trạch.” bà nội nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Hứa Trạch, nói: “Thay bà chăm sóc cho Ninh Ninh, cháu gái tội nghiệp của bà.”

Một tháng trở lại đây, bà nội sút cân trầm trọng, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, người ốm nặng nên sắc mặt xám xịt, môi cũng xám xanh.

“Bà nội, bà yên tâm.” Hứa Trạch khẽ nghiêng mặt đi, lau giọt nước mắt trên khóe mắt.

“Nếu có ai dám bắt nạt Ninh Ninh, thì con hãy thay bà đánh người đó.” Bà nội nói.

“Bà nội!” Cuối cùng, Giản Ninh không kìm được nữa, cô bò ra giường bắt đầu khóc: “Bà đừng đi.”

Bà nội mở rộng vòng tay, ra hiệu cho Giản Ninh lại gần. Sau đó, bà cụ ôm đưa cháu gái yêu quý của mình, một lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê.

Bác sĩ gia đình ở trong nhà bận tới bận lui, rất nhanh, tất cả lớn bé trong nhà
họ Giản đều quỳ gối bên giường bệnh. Năm giờ sau, bà nội Giản mở mắt lần cuối cùng, ngắm nhìn con cháu nhà họ Giản. Cứ thế cho đến cuối cùng, bà vẫn đưa ánh mắt về phía Giản Ninh và Hứa Trạch, rồi mỉm cười và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Sau tang lễ, Luật sư tuyên bố di chúc của bà nội Giản. Bà nội Giản chia sáu phần trăm cổ phần của mình trong công ty nhà họ Giản, một nửa cho Giản Ninh, một nửa cho Giản Bằng. Căn biệt thự bà ở chỉ để lại cho một mình Giản Ninh.

Diêu Tĩnh Vân tỏ ra không hài lòng, căn biệt thự mấy nghìn vạn sao lại để cho mình cô được chứ? Cái bà ta tranh giành không phải tiền mà là vì tức giận. Bà ta giận đứa con gái ngoài giá thú này, dựa vào cái gì mà vừa đến lấy đi những thứ thuộc về con trai bà ta.

Giản Thế Huân luôn tôn trọng ý kiến của người lớn tuổi và không hề phản bác điều này.

“Mẹ, đừng làm loạn nữa.” Giản Bằng kéo tay áo Diêu Tĩnh Vân.

“Con học nhiều quá thành ngốc rồi à, người ta cướp tài sản cướp tới trước mắt con rồi kìa!” Diêu Tĩnh Vân phát điên vì con trai mình không đấu tranh.

“Anh!” Giản Ninh bước đến, cô có ấn tượng rất tốt với người anh trai cùng cha khác mẹ này, anh ta luôn kiên nhẫn khi nói chuyện với cô và chưa từng nói những lời khó nghe.

“Mày biến đi.” Diêu Tĩnh Vân hét lên với Giản Ninh.

“Mẹ.” Giản Bằng vô cùng bình tĩnh, nói: “Em Ninh không làm gì sai, trước giờ người sai không phải là em ấy.” Nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trở thành một cô con gái ngoài giá thú chứ. Tất cả đều là lỗi của người lớn.

Giản Thế Huân mấp máy môi, nhưng không lên tiếng.

“Chuyến bay của con là vào ngày mốt.” Giản Bằng nói xong liền lên lầu về phòng mình.

Giản Thế Huân cũng nhanh chóng trở lại phòng.

“Đều tại đồ yêu nghiệt là mày!” Diêu Tĩnh Vân mắng chửi Giản Ninh.

Hiện tại, Giản Ninh không có sức để cãi nhau với Diêu Tĩnh Vân, cô nhớ bà nội rồi. Cô lấy chìa khóa nhà bà rồi ra ngoài, đi tới cổng thì gặp Hứa Trạch, hai người cùng nhau đến nhà bà nội Giản. Giản Ninh ngồi bó gối trên ghế sofa, Hứa Trạch rót một cốc nước mang tới.

“Uống chút nước đi.” Hứa Trạch đưa cốc nước đến bên miệng Giản Ninh.

Mấy ngày nay cô không ăn nhiều, nước cũng chẳng uống lấy vài ngụm, lúc này môi đều khổ cả rồi. 

Giản Ninh uống vài ngụm nước, Hứa Trạch ngồi lên sofa, ôm chặt cô vào lòng. Anh không nói lời nào, cứ ôm cô như vậy. Đến khoảng hơn mười một giờ tối, Giản Ninh ngủ thiếp đi trong vòng tay Hứa Trạch.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, cứ thế cho đến sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy mới phát hiện mình đã ngủ trên người Hứa Trạch cả đêm. Còn anh, vì muốn cô ngủ thoải mái nên cả đêm không chợp mắt.

“Anh thức suốt đêm sao?”

“Trước khi đi, bà nội đã nhờ anh chăm sóc cho em thật tốt, lúc này nhất định đang ở trên trời nhìn xuống.” Hứa Trạch gãi gãi lên mũi Giản Ninh.

Cô ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào vai anh. 

Mấy ngày này, không ai trong gia đình họ Giản nói gì đến việc Giản Ninh đi cả đêm không về nhà, vì biết cô đến nhà bà nội, nên càng chẳng có gì để nói.

Sau khi Giản Bằng bay sang Đức, thì khối mười hai cũng bắt đầu học thêm.

Một ngày nọ, Giản Ninh từ trường học về nhà, nhìn thấy trước cửa nhà bà nội có dán một tờ giấy bùa. Cô xé nó xuống nhìn qua, phát hiện đây là loại giấy thường thấy trong chùa ở núi Đại Linh.

Chẳng qua mấy phút sau đó, đột nhiên có một đạo sĩ từ đâu nhảy ra, vẫy một tờ giấy bùa chú và niệm chú với Giản Ninh. Cuối cùng, ông ta nhét tờ bùa đó vào cốc nước đưa đến bảo cô uống. Giản Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ngay sau đó, đã có người vây lại xem.

“Tiểu Ninh, mau uống đi.” Diêu Tĩnh Vân bước ra từ đám đông, nói: “Tử vi của con không tốt, trong mạng có chữ sát, uống vào sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Đây là mê tín dị đoan nhỉ.”

“Thực sự có người mang chữ sát trong mệnh sao?”

……

Đám đông rất nhanh bắt đầu bàn tán, ánh mắt mang theo chút dò xét nhìn về phía Giản Ninh.

“Cô đã giết chết bà nội rồi còn muốn giết cả ba cô nữa sao?” Diêu Tĩnh Vân đưa cốc nước bùa tới bên miệng Giản Ninh: “Mau uống đi.”

Đám đông lại bắt đầu bàn tán, những người đến hóng chuyện hầu hết là những cụ già, phụ nữ không có việc gì làm, rất dễ bị kiểu bàn tán này mê hoặc.

“Uống cái gì mà uống.” Hứa Trạch gạt đám đông đi tới, hất cốc nước trên tay Diêu Tĩnh Vân xuống đất, rồi nắm tay Giản Ninh, dắt cô rời đi.

Sau khi Giản Ninh đi theo Hứa Trạch, không hề nghĩ được rằng cốc nước bùa chú trên mặt đất dần dần biến thành màu đỏ, màu đỏ đen như máu. Vị đạo sĩ bước tới, niệm một câu thần chú với dòng nước màu đỏ. Những người chứng kiến đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Mệnh đem theo chữ sát, trên thế giới thực sự có người như vậy sao, không thể nào, việc này quá thần bí rồi. Trên thực tế, chỉ cần thêm một số hóa chất vào nước bạn sẽ dễ dàng làm cho nước bị ố đỏ, tạo ra ảo giác kỳ lạ này.

Trong thời buổi hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa này, nói chung không mấy ai còn tin vào mấy cái tà niệm đó nữa, nhưng bất luận người khác có tin hay không, thì sau bữa tối, sự việc hôm nay chắc chắn sẽ được mọi người lôi ra nói đi nói lại. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện