“Lưu manh!” Giản Ninh đứng vững, thu lại bàn tay đang nắm lấy quần áo anh. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng đôi mắt cũng chỉ là mở to ra một chút, trên mặt không còn biểu hiện gì khác ngoài chút hoảng sợ.
Hứa Trạch nhặt chiếc cúc áo bị cô vô tình làm đứt rơi dưới đất lên, cong môi khẽ mỉm cười.
Giản Ninh thay xong số điện thoại về đến nhà, vừa vào phòng lại nghe thấy có tiếng ai đó dùng đá nhỏ ném vào cửa sổ. Cô đi đến trước cửa sổ, là tên lưu manh khi nãy nhéo eo cô, đồ quỷ ấu trĩ.
“Mở cửa ra.” Hứa Trạch dùng khẩu hình nói.
Giản Ninh mở cửa, anh bảo cô mở cô liền mở nó ngay. Như thể anh đang niệm một câu thần chú vậy.
Giản Ninh mở to mắt nhìn một đống đồ bay tới, liền lập tức tránh sang một bên. Món đồ rơi xuống đất phát ra tiếng “bộp”, sau đó lăn dưới sàn nhà hai vòng rồi dừng lại. Cô đi tới, bên ngoài là chiếc áo sơ mi buộc vội, bên trong là chiếc dép bông đi trong nhà. Dường như chiếc dép được dùng để tạo lực ném, bên trong chiếc dép có nhét một mảnh giấy nhỏ, trong mảnh giấy có bọc một chiếc cúc áo.
“Em kéo đứt cúc áo của anh, xin lỗi đi, bắn bắn.” [1]
Bắn bắn? Chắc là cảm ơn nhỉ, tên nhóc kia chưa tốt nghiệp cấp một hay sao, đến chữ cảm ơn cũng viết sai. Thế nhưng chữ đó hoàn toàn không sai, mà là viết theo kiểu rồng bay phượng múa đó.
Giản Ninh giũ giũ chiếc áo sơ mi, hương nước hoa xông thẳng vào người, phiền muốn chết. Đây là muốn cô giúp khâu khuy áo lại sao, đúng là đồ mặt dày. Được rồi, thực ra thì chiếc cúc áo này của người ta là do cô làm rơi mà.
Giản Ninh sờ sờ vào vị trí bị anh nhéo ở eo, không đau, nhưng có hơi nóng, như thể bị nướng trên ngọn lửa vậy. Rõ ràng là thời tiết đang rất lạnh mà.
Cô xuống lầu hỏi mượn kim chỉ từ chỗ thím Cầm, khi ngang qua phòng ăn, đột nhiên lại nhớ tới dáng vẻ ban sáng của anh khi cướp đồ ăn của mình, vậy mà cô còn muốn giúp anh khâu cúc áo? Đây chẳng phải lợi dụng sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, phí làm thủ công cũng phải tính ít nhất là bảy, tám mươi tệ, tuy nhiên do anh có vẻ ngoài đẹp trai, nên tính rẻ một chút, năm mươi tệ vậy.
Bàn tay Giản Ninh rất khéo léo, từ nhỏ quần áo của cô bất luận là rơi cúc, hay tuột chỉ, cô đều tự mình xử lý, thậm chí còn biết vá quần áo nữa, còn đẹp hơn cả dì dùng máy khâu ở chợ.
Cô không thích lãng phí đồ đạc, nhìn thấy đồ gì đó hỏng hóc, theo thói quen sẽ tìm cách sửa chữa lại chúng, ví dụ như chiếc áo sơ mi trước mặt đây chẳng hạn, cô tình nguyện khâu cúc áo lại cho anh cũng là do thói quen đó của mình. Coi như là đền bù vì đã đắc tội với chiếc áo sơ mi này, là với chiếc áo sơ mi chứ không phải với người nào đó.
Hứa Trạch dựa vào cửa sổ, cầm tách cà phê, nhìn sang cửa sổ phía đối diện. Cô gái đang cúi đầu, nghiêm túc xỏ chỉ, mái tóc rũ xuống, cả người chìm trong ánh nắng. Đột nhiên anh có chút không chịu nổi, có phải mình đã ức hiếp người quá đáng rồi hay không, nhưng rất nhanh cảm giác tội lỗi ấy lại bị sự đen tối, lạnh lùng khó giải thích trong đáy lòng lần át.
Hứa Trạch liếm bọt cà phê quanh môi, lại nhìn xuống bàn tay đang cầm ly cà phê của mình, đúng thật là xấu xa. Vậy nên, rốt cuộc tất cả eo của mọi cô gái đều mềm mại thế sao, hay chỉ mình cô như vậy? Về vấn đề này, Hứa Trạch chẳng thể nào nghĩ ra đáp án, ngoài cô ra, anh chưa từng chạm vào cô gái nào khác, càng không nói đến một vị trí nhạy cảm ở eo như vậy.
“Bộp”, có tiếng người ném đá vào cửa sổ. Hứa Trạch nhìn sang cửa sổ đối diện, chẳng có ai cả, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạc lõng, anh mở cửa ra, nhìn xuống dưới lầu. Triệu Dã cầm viên đá nhỏ trong tay, đang định ném lần thứ hai. Hứa Trạch đóng mạnh cửa sổ lại, quay người đi xuống lầu.
“Hai người xuyên từ thời cổ đại đến đây đấy hả, gọi người không biết dùng điện thoại à?” Hứa Trạch mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, bước ra khỏi cổng, nói với Triệu Dã và Vệ Thành Thành: “Hở ra cái là ném vào cửa sổ nhà người ta, lịch sự để đâu rồi?”
“Chẳng phải hôm qua cậu cũng ném vào cửa sổ nhà tôi như vậy sao, lịch sự ở đâu, ở đâu hả?” Triệu Dã khoác vai Vệ Thành Thành đi đến chỗ Hứa Trạch, nói.
Hứa Trạch hắt xì hơi một cái.
“Mặc dày như vậy rồi còn cảm cúm, anh Trạch, thế này là sao, “tự sướng” nhiều quá rồi hả?” Vệ Thành Thành cười nham hiểm, vừa cười vừa quay đầu nhìn về cổng lớn nhà Giản Ninh.
“Biến, anh Trạch của cậu là một chính nhân quân tử, dịu dàng như ngọc hiểu không.” Hứa Trạch lấy khăn giấy ra lau mũi. Đây là do chiều nay anh đã mặc hơi ít khi ra ngoài cùng cô nên mới bị cảm, đương nhiên, một việc xấu hổ như vậy anh không thể nào nói ra được.
“Thực sự là chưa “tự sướng” bao giờ à?” Triệu Dã thấp giọng hỏi.
“Biến đi chỗ khác được không, tôi dịu dàng như ngọc được chưa?” Hứa Trạch nói: “Tìm anh Trạch của các cậu có việc gì thế?”
“Ra ngoài chơi.” Triệu Dã đi tới nói: “Ra ngoài chơi Bi-a đi, ăn tối ở ngoài luôn.”
Hứa Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ phòng Giản Ninh, nói: “Đi.”
“Chẹp, chẹp, chẹp, một đêm không gặp ngỡ ba năm.” Vệ Thành Thành vỗ vỗ lên vai Hứa Trạch, rồi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ bên đó một cái, cố ý nói: “Hay là không đi nữa, hỡi chàng trai si tình.”
“Con mẹ nó, ai si tình, đi, sao lại không đi?” Hứa Trạch nhìn Vệ Thành Thành, nói.
Vậy là ba người cùng nhau lên xe, rời đi.
Giản Ninh khâu xong cúc áo, cô nhìn sang cửa sổ đối diện, bên đó không có ai, nên chỉ đành bỏ dép lê cùng chiếc áo sơ mi vào tủ quần áo của mình, dự định ngày mai đưa lại cho anh, khi đưa sẽ tiện thể nhéo mạnh vào eo anh một cái. Nhéo chết thì thôi.
Giản Ninh nhìn vào tủ quần áo, đột nhiên lại cảm thấy không yên tâm, ngộ nhỡ thím Cầm vào dọn dẹp nhìn thấy thì làm thế nào? Đây là áo sơ mi của đàn ông mà. Cô treo thêm áo khoác của mình bên ngoài chiếc áo sơ mi, cả hai dùng chung một chiếc móc áo, cuốn thật cẩn thận, không đến mức có ai đó đến mở tủ quần áo, lại còn lật hết cả áo của cô ra đâu nhỉ? Cô nhét chiếc dép lê số to của nam giới vào chiếc hộp đựng giày trong tủ để đồ dưới chân giường. Sau khi xong việc,
mới có thể yên tâm.
Nếu vậy sẽ không sợ người khác bắt gian được nữa. Khoan đã, bắt gian? Cái gì thế này?
Cô mới đến nhà họ Giản hai ngày, vừa thoát khỏi cuộc sống tồi tàn và u ám trước đây, vậy nên không thể để người khác bắt được bất cứ nhược điểm nào. Cô phải cố gắng học cách biến mình thành hình tượng một người con gái ngoan ngoãn, tiếp tục sống tại nhà họ Giản, không thể để bị đưa trở lại nơi kinh khủng, gớm ghiếc trước đó.
Hai năm nữa có thể vào đại học rồi, cô muốn thi vào một trường ở thật xa, mãi mãi rời khỏi thành phố này và không bao giờ quay trở lại nữa. Nơi đây không có nhà của cô, ngôi nhà trước đây chính là địa ngục, còn ngôi nhà hiện tại thì sao, nơi đây khiến cô lúc nào cũng nghĩ về thân phận đáng xấu hổ của mình, một đứa con ngoài giá thú.
Tuy nhiên, hiện tại bà nội đối xử với cô rất tốt, tốt hơn nhiều bà nội trước đây, bà nội trước lúc nào cũng đòi cô tiền mua thuốc lá hút, nếu không đưa sẽ bị mắng. Hàng xóm hiện tại cũng rất tốt, mấy chàng trai đến chơi nhà sáng nay đều vô cùng thân thiện. Ngoại trừ tên ngốc lưu manh đó.
Giản Ninh chạm vào eo mình, vẫn cảm thấy hơi nóng, thật con mẹ nó kỳ lạ.
Hứa Trạch hắt xì hơi, cảm lạnh và ngạt mũi đúng là muốn lấy mạng người ta. Hay là, có ai nhớ anh rồi?
“Đi thôi, đi thôi, về nhà.” Hứa Trạch đặt gậy đánh bóng lên bàn, nói: “Về thôi, muộn rồi, mẹ cậu lại sắp liên hoàn gọi bây giờ đó, Thành Thành bảo bối.”
Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại của Vệ Thành Thành liền đổ chuông.
“Mẹ, mẹ không thấy phiền sao, bọn con về ngay bây giờ đây?” Vệ Thành Thành nói xong liền cúp máy.
Khi nhóm ba người về đến khu biệt thự cũng đã là mười một rưỡi. Hứa Trạch đứng ở cửa nhà, nhìn lên cửa sổ phòng Giản Ninh, trong phòng vẫn sáng đèn, cô đang thức đêm để khâu cúc áo cho anh sao? Nói không hề khoa trương, nhưng nhất thời anh cảm thấy có một luồng ấm áp chạy dọc toàn cơ thể. Vậy mà bản thân anh lại ức hiếp cô hết lần này đến lần khác, đúng là đồ không ra gì, từ sâu tận trong đáy lòng Hứa Trạch đang âm thầm sám hối.
Vừa định vào cửa, lại nghe thấy có tiếng động phía sau, anh quay đầu lại, nhìn thấy thím Cầm từ cổng lớn nhà họ Giản đi ra, lén lén lút lút. Thím Cầm khẽ giật mình khi nhìn thấy Hứa Trạch, sau đó cúi đầu không lên tiếng, rồi quay lại con đường cũ. Anh cũng không quá tò mò về chuyện nhà người khác.
Hứa Trạch quay lại phòng ngủ, chạy đến trước cửa sổ nhìn sang phía đối diện, có thể nhìn thấy bóng người đang ngồi trước bàn học, nhưng với tư thế ngồi đó, có lẽ không phải đang thức đêm để khâu cúc áo cho anh. Cô đang làm bài tập về nhà. Đã gần nửa đêm rồi mà cô còn làm bài tập về nhà.
Hứa Trạch cau mày, có thể những gì anh đã làm trước đó hơi quá đáng, một cô gái ngoan ngoãn, thích cười như vậy, đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dễ thương, còn biết khâu cúc áo, lại chăm chỉ học hành nữa. Bản thân anh đúng là chẳng ra gì.
Đúng vậy, tuy ngực cô hơi nhỏ, nhưng việc đó cũng không thể trở thành lý do để anh bắt nạt cô được. Hứa Trạch ngẫm nghĩ một hồi, nếu muốn tìm cách bù đắp lại lỗi lầm tày trời mà mình đã gây ra với cô thì chỉ còn một cách. Đó là giúp cô tăng kích thước vòng một. Phương pháp này vừa nảy sinh đã khiến bản thân Hứa Trạch giật mình thon thót, anh sờ sờ trán, cũng không có sốt, chỉ là cảm cúm thôi, sao đầu óc lại hỏng luôn rồi?
Anh nhìn ra cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi rồi. Thế nên, mùa Xuân còn chưa muốn đến, vậy sao anh lại muốn mộng xuân rồi thế này? Mộng xuân?
Hứa trạch nhìn vào chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn học, bên trong có thi thể bị xé thành bốn, năm mảnh của hạt hướng dương vị caramel, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình.
Hạt hướng dương cứng cáp hơn “trái trứng” của anh rất nhiều, nếu một ngày nào đó cô không vui, cô sẽ dùng súng bắn vào chỗ đó của anh khiến nó tan tành thành từng mảnh.
Chỉ mới tưởng tượng đến đây thôi, Hứa Trạch đã cảm thấy cơ thể đau nhói, cảm giác như muốn vỡ vụn đến nơi. Tốt hơn hết là tạm thời chưa giúp cô tăng kích thước vòng một vội, bảo toàn “trái trứng” vẫn cần thiết hơn.
Khi Hứa Trạch đi tắm, dường như anh lại cảm thấy có ai đó đập vào cửa kính phòng mình. Tấm kính nhà anh thật là xui xẻo. Anh lau người qua loa, quấn khăn tắm lên người rồi ra ngoài. Rèm cửa đối diện đã đóng, ánh đèn bên trong hắt ra ngoài, ánh lên chút dịu dàng. Những bông tuyết vẫn lơ lửng rơi, từng lớp từng lớp đậu trên bậu cửa sổ. Cảnh tượng này lúc nào cũng thật đẹp.
Khoan đã, hình như bên ngoài cửa kính có dán thứ gì đó, Hứa Trạch đi đến, mở cửa sổ, vươn tay ra gỡ xuống.
“Ngày mai đến lấy áo.” Dòng chữ được viết trên một tờ giấy, bên dưới còn một dòng chữ khác: “Phí sửa chữa: năm mươi tệ. Chỉ nhận tiền mặt, không nhận tiền lẻ. Hẹn gặp ở cửa lúc bảy giờ sáng mai, đừng ồn ào, nếu không sẽ đánh vỡ trứng của anh.”
Bên dưới chữ năm mươi tệ được gạch chân, coi như đó là trọng điểm. Quá đáng hơn là hai chữ vỡ trứng phía sau cô còn dùng bút đỏ để đánh dấu, xem ra đây chính là trọng điểm của trọng điểm.
Hứa Trạch tưởng tượng một chút, cảnh tượng này chẳng đẹp đẽ chút nào nữa rồi.
[1]: 谢谢 (Xièxiè): Cảm ơn / 射射 (Shèshè): Bắn bắn. Hai chữ này viết gần giống nhau, nên Giản Ninh mới nói Hứa Trạch không biết viết.