Chương 42: “Ba mẹ chồng đang đợi em rồi.”Nhà họ Trâu không có cách nào túm được Giản Ninh, lại càng chẳng có cách túm được Hứa Trạch, họ cũng đâu có thể ấn đầu người ta vào động phòng với con gái nhà mình. Dưới sự thuyết phục của Triệu Dã, nhà họ Trâu quyết định cắt đứt tâm tư của Trâu Dĩnh, đưa cô ta sang Mỹ tiến hành điều trị tâm lý. Sau này, không bao giờ quay lại nữa.
Hầu hết suy nghĩ của Giản Ninh đều dồn vào việc học, cô muốn đuổi kịp Hứa Trạch muốn xích lại gần anh hơn một chút.
Trong kỳ thi giữa kỳ lần này, Giản Ninh đã nằm trong top 10 của lớp, cô vẫn đang không ngừng tiến bộ, cho dù càng ngày càng khó, nhưng còn cách kỳ thi đại học nửa năm, mục tiêu của cô là có thể lọt vào top 10 toàn khối.
Mỗi tối Hứa Trạch đều gọi điện sang giục cô đi ngủ, nếu không cô sẽ thức đến tận một, hai giờ sáng.
Đôi khi Hứa Trạch cảm thấy không yên tâm, sợ cô mặt ngoài thì đồng ý là đi nghỉ, nhưng sau khi cúp máy lại bắt đầu thức đêm, nên anh lại chạy đến dưới nhà cô, nhìn thấy phòng cô đã tắt đèn mới về nhà, còn nếu chưa tắt anh sẽ nhặt viên đá dưới đất ném lên cửa sổ phòng cô.
Thời gian lâu dần, Giản Ninh vì không muốn để Hứa Trạch ngày nào cũng phải chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm, nên cứ đến giờ là cô sẽ đi ngủ. Không thể không nói, lợi ích của việc đi ngủ trước mười một giờ là rất lớn. Trạng thái tinh thần sẽ tốt hơn rất nhiều vào ngày hôm sau và hiệu quả học tập cũng cao hơn.
Trên thực tế, không chỉ lão Vương chủ nhiệm lớp mà tất cả các giáo viên trong trường đều biết Hứa Trạch và Giản Ninh đang hẹn hò, nhưng thành tích học tập của hai người họ tốt, dường như không vi phạm nội quy gì, ở trường cũng không có biểu hiện gì bất thường, vì vậy toàn bộ giáo viên đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng thực ra đôi khi cũng có một số hành vi bất thường, mỗi khi Giản Ninh cảm thấy học hành mệt mỏi, cô sẽ hẹn Hứa Trạch lên sân thượng nói chuyện và đại đa số các trường hợp đó đều là nói rồi thành hôn.
Các nhà khoa học đã nói, nụ hôn có thể giúp giải tỏa áp lực. Quả nhiên, mỗi lần Giản Ninh hôn Hứa Trạch xong thì lưng không còn mỏi, đùi không còn đau, học tập cũng hăng say hơn nhiều.
“Ưm.” Giản Ninh đẩy Hứa Trạch ra: “Phải vào lớp rồi.”
“Này.” Giản Ninh lại đẩy anh: “Anh nhẹ thôi.”
“Đừng nói chuyện.” Hứa Trạch cắn vào tai cô một cái: “Ngoan.”
Đến khi còn ba mươi giây nữa là chuông vào học vang lên thì hai người mới bắt đầu chạy vào lớp.
Lão Vương viết một câu hỏi to trên bảng, bảo những học sinh nào biết thì giơ tay. Nhưng cả lớp chẳng có lấy một người giơ tay, ai nấy đều cúi thấp đầu vì sợ lọt vào tầm mắt của lão Vương.
“Giản Ninh, em trả lời đi.” Lão Vương nhìn về phía Giản Ninh.
Giản Ninh đứng dậy, câu hỏi này cô thực sự không biết, nó rất khó, là câu hỏi phụ trong đề thi đại học, ước tính cả lớp chẳng có mấy người có thể giải được.
“Chọn A.” Hứa Trạch nói đáp án cho Giản Ninh.
Nhưng dường như Giản Ninh không hề nghe thấy, chỉ mơ màng nhìn lên bảng.
“A.” Hứa Trạch kéo gấu áo Giản Ninh.
“Em xem Hứa Trạch lo lắng rồi kìa.” Lão Vương liếc nhìn Hứa Trạch một cái, rồi khẽ nói.
“Chọn A.” Giản Ninh đỏ mặt, thấp giọng lặp lại đáp án của Hứa Trạch.
Bên dưới đã bắt đầu có một vài bạn học hò reo, có giáo viên chủ nhiệm dẫn đầu nên mọi người cũng rất vui vẻ.
“Phía sau một người phụ nữ thành công, luôn có bóng dáng của một người đàn ông thành công.” Lão Vương hắng giọng nói: “Đúng là chọn A, ngồi xuống đi.”
Giản Ninh ngồi xuống, trừng mắt nhìn Hứa Trạch một cái. Hứa Trạch tỏ ra vô tội, anh đâu có chọc giận ai đâu. Rõ ràng là lão Vương đầu têu mà. Nhưng Giản Ninh lại chẳng trừng mắt với lão Vương mà chỉ trừng mắt với anh.
“Thứ bảy nhớ đến nhà anh ăn cơm đấy.” Hứa Trạch nhắc Giản Ninh.
Hai tuần trước, vì chuyện của Trâu Dĩnh nên Giản Ninh chưa có thời gian đến nhà Hứa Trạch ăn cơm, bị anh nhắc nhở cô lại bắt đầu căng thẳng. Cứ thế cho đến khi buổi chiều tan học, Giản Ninh vẫn đang cân nhắc nên phải cư xử thế nào để hòa hợp với ba mẹ Hứa Trạch.
Ngay từ khi bước vào cửa, Giản Ninh đã bắt đầu nghĩ cách sắp xếp câu từ. Luôn lo lắng bản thân sẽ không làm tốt chỗ nào đó. Mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp ba mẹ Hứa trong khu biệt thự, nhưng lần này là đến nhà ăn cơm với tư cách là bạn gái của Hứa Trạch. Bảo cô có thể không lo lắng được sao?
Bản thân cô trước giờ cũng chẳng có một gia đình trọn vẹn, không thiếu ba thì cũng thiếu mẹ, chưa từng được hưởng hạnh phúc thực sự của một gia đình, nên không biết nó sẽ như thế nào.
Sáng sớm thứ bảy, Giản Ninh đã thức giấc, tỉnh dậy cũng chẳng học nổi từ mới, mà chỉ để ý đến việc đến nhà Hứa Trạch ăn cơm.
Đến mười giờ sáng, Hứa Trạch đúng giờ xuất hiện trước của nhà Giản Ninh. Giản Ninh xách theo túi lớn túi bé ra khỏi phòng.
“Em chuyển nhà đấy à?” Hứa Trạch mỉm cười, đùa.
Nói xong liền đi tới, nhìn vào trong túi trên tay Giản Ninh.
“Không có gì của anh cả, anh đau lòng quá đi thôi.” Hứa Trạch ôm ngực: “Trái tim anh đau quá.”
“Thế này được không?” Giản Ninh nghiêm túc nhìn Hứa Trạch, quên cả việc trêu đùa cùng anh.
“Phải được chứ.” Hứa Trạch mỉm cười: “Ai không biết còn tưởng chị xách túi lớn túi nhỏ đi cầu hôn đó chị hai.”
“Em hỏi nghiêm túc, thế này có được không?” Giản Ninh lo lắng đến sắp bật khóc, vậy mà Hứa Trạch vẫn còn trêu đùa cô.
Trong những chiếc túi có khăn lụa cho mẹ Hứa Trạch, có trà cho ba Hứa Trạch, còn có thêm ít đồ ăn nhẹ tinh tế nữa.
“Đi thôi.” Hứa Trạch cầm lấy túi trên tay Giản Ninh: “Ba mẹ chồng đang đợi em rồi đó.”
Nghe anh nói vậy, Giản Ninh lại càng thêm căng thẳng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, sớm muộn gì thì con dâu cũng cần phải gặp ba mẹ chồng thôi. Không gặp sớm thì gặp muộn, chạy đi đâu cho khỏi nắng.
Hứa Trạch một tay xách túi, tay còn lại vô cùng tự nhiên nắm tay Giản Ninh, hai người cùng đi về phía nhà Hứa Trạch.
Hôm nay, mẹ Hứa tự tay vào bếp, lúc này đang trong bếp rửa rau. Nghe thấy tiếng chuông cửa, cũng không để ý đến lau tay cứ thế chạy ra cửa phòng khách đứng đợi. Ba Hứa cũng từ thư phòng trên lầu đi xuống.
Không phải bọn họ chưa từng gặp Giản Ninh, nhưng lần gặp mặt này thực sự có ý nghĩa, đến cả lì xì mẹ Hứa cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.
Hứa Trạch và Giản Ninh cùng nhau bước vào, Giản Ninh nhanh mồm nhanh miệng, gặp ai là chào người đó, cộng thêm giọng nói dễ nghe, ngoại hình ngoan ngoãn, nên rất được mọi người yêu quý.
“Tiểu Trạch, đưa Giản Ninh vào chơi đi.” Mẹ Hứa nhận lấy túi quà, nói với Giản Ninh: “Con cứ coi như ở nhà nhé.”
Đây không phải lần đầu tiên Giản Ninh đến nhà Hứa Trạch, nhưng hiện tại cô cảm thấy như mình đang bước vào một trận đánh mới, cô phải rất nỗ lực để thành công.
“Cảm ơn dì Nha, chú Hứa.” Giản Ninh khẽ cười, đáp.
Trông cô có vẻ rất nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng thực tế thì bàn tay Hứa Trạch sắp bị cô nắm gãy đến nơi rồi.
“Đi, anh đưa em đi tham quan một chút.” Hứa Trạch nói xong liền dắt Giản Ninh lên lầu.
Khi đến phòng ngủ của Hứa Trạch, đóng cửa lại, Giản Ninh mới thoải mái nhẹ nhõm hơn một chút. Cô ngồi trên sofa, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt, nên đứng dậy đi tới bàn học lấy bài tập Toán của Hứa Trạch ra xem.
“Câu này, vừa hay em không biết làm.” Giản Ninh vừa nói vừa chăm chú đọc. Khi cô nghiêm túc học hành sẽ không còn căng thẳng nữa.
“Bạn gái của anh chăm học thật đó, đến cả gặp ba mẹ chồng cũng không quên việc mình đã làm được bài Toán nào rồi.” Hứa Trạch thật lòng giơ ngón tay cái về phía Giản Ninh.
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái, sự căng thẳng khó lắm mới làm dịu được một chút lại tăng lên rồi.
“Chúng ta xuống dưới xem có gì cần giúp không đi.” Giản Ninh nói.
Dù sao thì cứ trốn trong phòng ngủ không thò mặt ra cũng không phải việc hay.
Hứa Trạch đưa Giản Ninh xuống lầu, hai người cùng vào phòng bếp.
“Toàn mùi dầu mùi khói, mau ra ngoài đi.” Mẹ Hứa vừa vội vã bảo Giản Ninh ra ngoài,
vừa nói với Hứa Trạch: “Con gọt chút trái cây đi.”
Hôm nay, vì mời Giản Ninh tới ăn cơm nên mẹ Hứa đã cho ba người giúp việc trong nhà nghỉ, vì muốn để Giản Ninh cảm nhận được không khí gia đình.
Mẹ Hứa đã phải rơi nước mắt khi lần đầu tiên nghe Hứa Trạch kể về thân thế cũng như những ngày tháng đã qua của Giản Ninh, nếu bà ấy có con gái sẽ hận không thể giữ trong tay, ngậm trong miệng, sao có thể để đứa trẻ chịu khổ như vậy cơ chứ.
Khi Hứa Trạch chuẩn bị gọt trái cây, thì Giản Ninh giúp mẹ Hứa thái đồ ăn. Tay nghề của cô vốn dĩ rất khéo léo, khoai tây thái thành sợi rất mảnh, đến mức có thể xỏ vào lỗ trên cây kim, thịt bò thì thái thành những lát thật mỏng, cả hành lá và gừng đều được sơ chế đâu vào đấy. Vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ.
“Mẹ, mẹ xem này, bạn gái con thật giỏi phải không, kỹ năng dùng dao này này, chẹp chẹp chẹp.” Khi Hứa Trạch khen bạn gái thì da mặt anh khá là dày.
“Bạn gái, em xem này, mẹ anh thật giỏi phải không, món ăn này thơm thật đó.” Hứa Trạch vươn tới bàn bếp, nói.
Đây có thể coi là làm vừa lòng cả đôi bên, hai bên đều không được đắc tội, thực sự vô cùng ghê gớm. Quả nhiên là cả bạn gái và mẹ đều được nịnh vui đến nở mày nở mặt.
Cuối cùng, Giản Ninh đã không còn căng thẳng nữa và bắt đầu nói chuyện với mẹ Hứa. Trước đây, cô chỉ biết ba mẹ nhà họ Hứa rất tốt bụng, nhưng không ngờ lại tốt đến như vậy. Đột nhiên cô cảm thấy ghen tị với Hứa Trạch, anh thật may mắn, vì được lớn lên trong một gia đình như vậy.
“Đừng ghen tị với anh, sau này em cũng sẽ là một thành viên trong gia đình này rồi.” Dường như Hứa Trạch đã nhìn thấu tâm tư của Giản Ninh, anh tiến lại gần cô, nói: “Sau này em cũng sẽ rất hạnh phúc.”
“Ừm.” Giản Ninh gật đầu.
Trước khi gặp Hứa Trạch, điều cô muốn đó là mau chóng thi đại học, thi lên đại học sẽ rời xa nơi ma quái này, nhưng sau khi ở bên cạnh Hứa Trạch, cô đã không còn muốn đi nữa, ở bất cứ nơi nào, chỉ cần có anh là được.
Một bữa ăn vui vẻ thú vị với một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều được nấu dựa theo khẩu vị của Giản Ninh. Đây là lần đầu tiên cô ăn được hai bát cơm.
Sau bữa trưa, Giản Ninh đứng dậy giúp mẹ Hứa thu dọn bát đũa, nhưng lại thấy ba Hứa làm trước một bước.
“Trong nhà chú, dọn dẹp bát đũa, rửa bát lau sàn, nếu không có giúp việc thì đây đều là những việc của đàn ông.” Mẹ Hứa giúp ba Hứa mặc tạp dề, rồi nói với Hứa Trạch: “Giúp ba con dọn dẹp nhé.”
Hứa Trạch và ba Hứa cùng dọn dẹp bàn ăn, còn mẹ Hứa đưa Giản Ninh ra hoa viên đi dạo.
Trước khi ra về, mẹ Hứa còn nhét vào tay Giản Ninh một chiếc bao lì xì dày cộp. Chiếc bao lì xì này thậm chí còn dày hơn cả mặt Giản Ninh luôn rồi.
“Dì Nhan.” Giản Ninh cầm bao lì xì, nhìn Hứa Trạch, nói: “Chiếc lì xì này lớn quá.”
“Cầm lấy đi, không sao đâu.” Hứa Trạch mỉm cười, nói.
“Cầm lấy, cái này là lấy từ tiền tiêu vặt của Hứa Trạch, tiểu Ninh con không cần áy náy đâu.” Mẹ Hứa mỉm cười, nói.
“Mẹ.” Hứa Trạch có chút khóc không nổi, cười cũng chẳng xong: “Tại sao lại lấy từ tiền tiêu vặt của con?”
“Sao nào, con có ý kiến gì hả?” Mẹ Hứa liếc nhìn Hứa Trạch một cái.
“Không có ý kiến gì, không có ý kiến gì cả.” Hứa Trạch vội vàng xua tay: “Để vợ mình tiêu là điều đương nhiên.” Nói xong lại nhìn Giản Ninh.
“Ai là vợ của anh.” Giản Ninh hoàn toàn bất lực với Hứa Trạch, người lớn đang còn ở đây, sao anh lại nói ra mà chẳng biết xấu hổ như vậy.
Giản Ninh đỏ mặt, hận không thể đào luôn một cái hố để chui xuống.
“Mẹ, tối nay con không về ăn cơm đâu.” Hứa Trạch nói xong liền kéo tay Giản Ninh.
Giản Ninh tách ra không được nên đành mặc cho anh kéo. Bạn gái của anh xấu hổ rồi, anh phải đưa cô ra ngoài.
Khi về đến nhà, Giản Ninh mở bao lì xì ra, bên trong toàn bộ là tờ tiền năm mươi tệ, đổ ra bàn khiến mặt bàn xanh một khoảng, tất cả đều là tiền mới. Giản Ninh vô cùng cảm động, đến cả việc cô thích tờ tiền nào mà ba mẹ Hứa cũng biết.
“Ba mẹ anh thật tốt.” Giản Ninh vừa nói vừa đếm tiền.
“Dùng tiền của con trai để dỗ dành con dâu.” Hứa Trạch bày tỏ lòng thán phục chân thành.
“Sao nào, anh có ý kiến gì hả?” Trong lúc bận rộn đếm tiền, Giản Ninh đã bớt ra một giây để nhìn Hứa Trạch: “Mẹ ơi, tiền tiêu vặt của anh cũng nhiều quá rồi đó.”
Giản Ninh phải đếm mất một lúc mới xong.
“Có lẽ tháng tới bổn thiếu gia phải cạp đất mà ăn rồi.” Hứa Trạch ôm eo Giản Ninh: “Anh mặc kệ, tháng sau em phải nuôi anh.”
Thực tế, Hứa Trạch cũng có thu nhập riêng của mình, cửa hàng thực phẩm mà anh điều hành, hàng tháng đều thu được một khoản không nhỏ, anh chỉ muốn dựa vào cô, bám chặt lấy cô.
“Không thành vấn đề, chị Ninh của em chẳng có gì ngoài tiền.” Giản Ninh vô cùng kiêu hãnh sờ sờ mặt anh: “Nuôi một cậu tiểu bạch kiểm là việc quá đơn giản.”
“Em đói rồi.” Hứa Trạch bám chặt lấy Giản Ninh: “Chị Ninh xem phải làm thế nào bây giờ?”
“Chẳng phải vừa ăn trưa hay sao, mới có mấy giờ mà đã đói, không có tiền đâu.” Giản Ninh bỏ xấp tiền vào chiếc hộp nhỏ trên bàn rồi cẩn thận khóa lại một cách không thương tiếc.
“Nhưng anh có thể kiếm tiền dựa trên sức lao động của mình.” Giản Ninh mỉm cười: “Đấm lưng cho em, một lần năm mươi tệ, thời gian phục vụ không được dưới hai mươi phút.”
Hứa Trạch vui vẻ đồng ý, hiện tại anh đang đói, rất đói. Rất nhanh, Giản Ninh đã hối hận rồi, tên này nói là massage, nhưng rõ ràng là đang sờ soạng lung tung mà.
Hai người nằm trên sofa, anh ấn em một cái, em túm anh một cái khiến gối tựa vương vãi khắp phòng. Dì giúp việc trong nhà đã ra ngoài mua đồ, lúc này không có ở nhà, nên hai người lại càng không cần cẩn thận, những chiếc gối bay qua bay lại còn hơn cả trận chiến bóng tuyết. Cuối cùng, Hứa Trạch ấn Giản Ninh xuống ghế sofa và giành được chiến thắng cũng như kết thúc trận chiến gối tựa.
“Em có cảm thấy mình sống được đến giờ mà không bị ăn sạch quả là lợi hại không?” Hứa Trạch ngồi bên cạnh Giản Ninh, hai mắt sáng rực nhìn cô.
“Cảm ơn Luật bảo vệ trẻ vị thành niên.” Giản Ninh mỉm cười đắc ý nhìn anh.
“Vậy, sau khi đã thành niên thì thế nào?” Hứa Trạch nhìn cô, hận không thể nuốt chửng cô trong một miếng.