Ngủ Cùng Sói

Chương 11


trước sau

Tiếng chuông vào học vang lên, sân trường rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại mình tôi. Tôi ngồi tựa lưng vào một thân cây lớn bên cạnh hàng rào, cơ thể đã tìm được chỗ dựa nhưng lòng trống trải như không chốn nương tựa.

Con gái ở tuổi tôi luôn nghĩ về tình yêu nhưng lại rất mù quáng. Tôi cũng từng nghĩ đến sẽ có người nắm tay tôi băng qua đường, vào ngày mưa cùng tôi che ô đi dạo dưới ánh đèn.

Người ấy chính là Tiểu Cảnh...

Đã nhiều năm không gặp, tôi không ước ao quá xa vời rằng anh phải đẹp trai, cũng không cần phải quá cao, tôi chỉ hy vọng anh sẽ rất dũng cảm, giống như chàng hoàng tử trong Hồ thiên nga dũng cảm vì tình yêu.

Nhưng đối với tôi, anh càng ngày càng xa vời!

Thực ra tôi hiểu Hàn Trạc Thần hơn ai hết. Hắn nói cần tôi thì tôi không thể chạy thoát. Tôi sợ hắn chiếm đoạt cơ thể tôi, tôi sợ hắn chiếm đoạt...

Tiếng nôn ọe cắt ngang nỗi lòng phiền muộn của tôi. Tôi hướng nhìn ra ngoài hàng rào thì thấy một người con gái toàn thân nồng nặc mùi rượu đang ói mửa như lộn hết cả ruột gan.

Tôi đưa bình nước khoáng vừa mua cho chị.

“Uống chút nước đi!”

“Cảm ơn!”

Khi chị nói lời cảm ơn thì đúng lúc tôi nhìn thấy chị rơi lệ. Chị rất xinh đẹp, gợi cảm, trang điểm rất đậm, chiếc áo bó sát người màu đỏ, cổ trễ phối với một chiếc quần ngắn bó sát màu đen tôn lên những đường cong và dáng người thon thả cùng làn da bánh mật được chiếu rọi dưới ánh nắng.

Tôi ít khi gặp người con gái nào trang điểm như thế. Trong tâm trí tôi, những cô gái trang điểm như vậy đều không phải người tốt. Nhưng đôi mắt chị thật trong sáng, thuần khiết. Tôi đưa cho chị một tờ giấy ăn.

“Cảm ơn!” Chị nhận lấy tờ giấy ăn, ngồi xuống, khóc thút thít.

Nỗi lòng thương cảm hình như rất dễ bị truyền nhiễm. Sống mũi tôi bỗng cay cay, nước mắt cũng tuôn rơi.

Tôi không biết những người đi qua sẽ nghĩ gì về chúng tôi, cảnh tượng đó chắc chắn rất buồn cười.

Hai cô gái hoàn toàn khác nhau, ngồi quay lưng lại với nhau, bị ngăn cách bởi hàng rào cùng khóc thút thít.

“Tại sao em lại khóc chứ?” Sau khi chia hết gói giấy ăn, chị hỏi.

“Một người đàn ông nói rằng em là của hắn.” Tôi nhìn chị hỏi: “Còn chị?”

“Một người đàn ông nói rằng chị không phải là của hắn.”

Thế rồi hai chúng tôi bật cười, số phận của con người thật nực cười!

Trước khi bỏ đi, chị nói tên là Thu, nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Sau đó quả thật chúng tôi đã gặp lại nhau.

Chúng tôi kết bạn, lúc đó tôi mới biết chị là sinh viên năm thứ tư khoa múa của học viện nghệ thuật. Khi không có tiết hoặc buổi tối rảnh rỗi chị thường nhảy trong một quán sang trọng.

Câu cửa miệng của chị là: “Thời đại này đàn ông tốt tuyệt chủng cả rồi!”

Không hiểu sao tôi lại thích câu nói đó của chị...

Càng kể càng thấy lạc đề, tôi lại nói tiếp chuyện hôm đó.

Hôm đó, vì trốn một tiết học, tôi bị giáo viên phạt đứng cả buổi chiều, lúc ra khỏi cổng trường chân vẫn còn tê cứng. Tôi khó nhọc cất từng bước, đúng lúc xe của Hàn Trạc Thần dừng trước cổng.

Bỗng tôi cảm thấy chân mình tê dại, lò cò từng bước đến bên xe, không muốn lên chút nào.

“Chân con làm sao thế?”

“Bị giáo viên phạt đứng vì... đi muộn.”

“À...” Hắn nói, cúi đầu tiếp tục xem tập tài liệu trong tay, có vẻ như là hợp đồng gì đó.

Mấy lần định mở miệng nói chuyện với hắn nhưng nhìn bộ mặt nghiêm nghị của hắn tôi lại thôi. Đã bao lần tôi lấy hết dũng khí định nói thì hắn đã nói trước: “Muốn nói gì thì nói đi!”

“Con... con mới mười lăm tuổi...” Tôi muốn nói rằng mình còn nhỏ, không thích hợp để yêu.

“Con sẽ không ở tuổi mười lăm mãi mãi.”

“Nhưng... con không thích chú...”

Hắn còn chẳng thèm ngẩng đầu, lật sang một trang tài liệu khác: “Từ từ rồi sẽ thích.”

Tôi cố hít một hơi thật sâu để không khí tràn đầy lồng ngực như tiếp thêm sức mạnh cho mình: “Con sẽ không thích chú, mãi mãi không thể, chú hãy từ bỏ hy vọng đi!”

Cuối cùng, hắn cũng ngẩng lên, lướt nhìn tôi một cái: “Việc này không phải chỉ con nói là được!”

Tôi nản lòng tựa vào ghế ngồi, không cam tâm chấp nhận số phận, quyết nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Con còn nhớ chú từng nói, cho dù con có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, chú sẽ đáp ứng... đúng không?”

“Đúng!” Hắn cười, ghé sát vào người tôi, khẽ nói vào tai tôi. “Trừ việc này ra... Thiên Thiên, con là của ta, mãi mãi là như vậy.”

Tôi hoàn toàn thua cuộc.

Có lẽ cô bạn cùng bàn nói đúng, tôi nên nói rằng: “Chú muốn thế nào thì tùy, con đều nghe chú.”

Những ngày sau đó bi thảm biết bao. Tôi bị Hàn Trạc Thần giày vò đến thảm hại, chỉ cần hình dung là có thể biết được thế nào rồi!

Điều duy nhất khiến lòng tôi được an ủi là giáo viên biến thái lớp chúng tôi tự nhiên từ chức, thay vào đó là một giáo viên chủ nhiệm hòa nhã, dễ gần, từ đó trở đi tôi không bị phạt đứng nữa...

Thấm thoắt hai năm trôi qua, tôi tròn mười bảy tuổi. Câu nói của Hàn Trạc Thần đã lột tả dáng vẻ của tôi: “Thiên Thiên, cuối cùng con cũng giống một phụ nữ rồi!”

Hôm đó là thứ Hai, đáng lẽ phải ngồi trong lớp thì tôi lại len lỏi qua khu phố phồn hoa có nhiều người qua lại, bước vào một quán cao cấp.

Tôi tìm chỗ ngồi ở góc quán, vẫn như mọi lần gọi một cốc nước chanh.

Cuộc sống ngày càng hiện đại, trò giải trí cũng ngày càng tân tiến!

Quán này chính là ví dụ điển hình. Nó không giống hộp đêm nhưng cũng có tiếng nhạc êm dịu, những điệu múa uyển chuyển, vô số người đẹp, cũng có trao đổi tiền bạc, những người qua lại đều rất phong độ, xinh đẹp.

Thỉnh thoảng những người đàn ông lạ mặt ngồi xuống bên cạnh, rất lịch sự hỏi tôi phía đối diện có người ngồi chưa, khi tôi nói có rồi, họ rất biết điều mà rời khỏi, tìm kiếm mục tiêu mới.

Về cơ bản, ở đây không có những loại người la lối om sòm, trừ hôm đó.

Năm người đàn ông ngồi trên chiếc sofa mềm mại hình tròn cách chỗ chúng tôi không xa, vừa uống vừa la ó, nhìn kiểu ngồi thôi cũng biết là dạng không có học. Những lời nói của họ càng không thể lọt tai, rõ ràng là đang ngắm nghía, bàn luận về vũ công, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, may mà vũ công hôm nay không phải là chị Thu.

“Thiên Thiên, em lại trốn học hả?!”

Vừa nghe giọng nói, không cần ngẩng đầu nhìn tôi cũng biết là ai.

“Chị Thu, em muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc, chị rảnh không?”

Hai năm qua, thỉnh thoảng thấy buồn bực hoặc không vui, tôi đều đến đây gặp chị. Nếu rảnh rỗi, chị thường ngồi nói chuyện phiếm với tôi một lúc.

Tôi rất thích chị vì chị chín chắn, thích nghe chị kể về các loại đàn ông, đặc biệt có chút cảnh nóng trong câu chuyện của chị nhưng không bao gồm điệu nhảy của chị.

Trước khi được xem chị nhảy tôi cứ ngỡ những vũ điệu của chị phải uốn lượn rất đẹp. Trên thực tế, vũ điệu của chị vô cùng mê hoặc khiến tôi không dám hình dung, mới xem được một chút thì không dám xem nữa, thực sự là quá...

“Sao thế? Có phải gã cha nuôi vô liêm sỉ ấy lại làm phiền em không?”

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh, vị chanh chua từ miệng lan đến tận đáy lòng.

“Hôm qua ông ta lại vuốt ve em...”

“Hắn vuốt ve ở đâu?” Chị lo lắng nhìn ngực tôi rồi lại nhìn xuống đùi tôi.

“Vai và cả eo nữa.” Tôi nuốt nước bọt, nghĩ lại cảnh tượng tối qua, ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng của mình.

“Chị tưởng... Thế là còn may!” Chị vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

“Em không chịu được, thực sự không thể chịu được nữa!”

Hai năm nay, Hàn Trạc Thần không hôn tôi nữa nhưng tay hắn thì chẳng chịu để yên, không vuốt tóc tôi thì lại vuốt ve tay tôi, có lúc còn ôm vai tôi, những ngón tay cứ lướt lên, lướt xuống trên cánh tay tôi. Rất nhiều lần tôi đã quyết liệt phản đối: “Không được đụng vào con, con không chịu nổi nữa.” Nhưng lần nào hắn cũng hơi nhếch mép, ghé sát tai tôi nói: “Dần dần rồi sẽ quen...”

Tôi không thể quen nổi, chỉ cần ngón tay hắn chạm vào người là toàn thân tôi nổi da gà, khi hắn dừng lại rồi cảm giác tê dại vẫn chưa tan biến, vô cùng khó chịu! Đáng sợ nhất là khi nằm trên giường cảm giác ấy vẫn rất rõ ràng khiến tôi thấy ngột ngạt, khó thở. Đặc biệt là tối qua, khi tôi đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình Nữ chiến binh xinh đẹp thì hắn đến ngồi cạnh, tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi rồi ôm tôi vào lòng. Hắn vén tóc tôi, ngón tay ấm áp của hắn cứ vuốt ve má tôi. Sau đó, ngón tay hắn chuyển xuống vai tôi, lần sờ dọc theo cánh tay đến tận eo. Tôi thấy khó thở, co rúm người né tránh, nói lí nhí: “Không.” Hắn mỉm cười, hôn nhẹ lên má tôi, bờ môi mềm mại mơn man vành tai tôi. Tôi như bị điện giật, toàn thân cứng lại, vội đẩy mạnh hắn một cái rồi chạy lên tầng. Cả đêm tôi co quắp trong chăn, lòng rối như tơ vò, lờ mờ nhận ra một thứ dần biến mất khỏi người tôi, từng chút một, đó chính là “lý trí”.

“Thiên Thiên, hắn lợi hại đến mức ấy sao, đến cảnh sát cũng không quản lý nổi ư?”

Vấn đề này tôi đã trả lời rất nhiều lần rồi, đến nỗi lần này tôi còn chẳng muốn gật đầu, nói luôn: “Đừng nói là hắn làm phiền em, ngay cả khi hắn chiếm đoạt em hay đánh chết em thì cảnh sát cũng không quản được!”

“Nói cũng đúng, cảnh sát bây giờ chỉ có thể quản được những người dân lương thiện như chúng ta, những kẻ có tiền làm việc gì họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua...”

“Chị Thu, chị có thuốc gì độc chết người không, ví như kali xyanua chẳng hạn?”

Chị giật mình đến suýt sặc: “Em cứ bình tĩnh... Đó là loại thuốc cấm bị quản lý nghiêm ngặt hơn cả ma túy đấy! Hơn nữa, kể cả chị có lấy được cái đó cũng không thể cho em được, hạ độc giết người phải đền mạng đó.”

“Thế em phải làm thế nào?”

“Em hãy trốn đi, lát nữa chị cho em ít tiền để em bắt xe rời khỏi đây.”

Nếu muốn chạy trốn tôi còn phải đợi đến bây giờ sao?

“Thôi, em đành nhịn vậy!”

“Thiên Thiên, có phải em quá nhạy cảm không? Hắn cũng đâu có sờ ngực, sờ đùi em... Theo lẽ thường, bố ôm vai con, vuốt ve khuôn mặt con cũng đâu có gì ghê gớm!”

“Em thực sự chịu không nổi, mỗi lần hắn vuốt ve là toàn thân em run lên như bị điện giật.”

“Điện giật?” Chị kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp. “Em chắc chắn... là như điện giật chứ không phải là lợm giọng, buồn nôn?”

“Có gì khác nhau chứ?”

Lợm giọng, buồn nôn? Chẳng phải là triệu chứng của có bầu sao!

“Có! Khác biệt rất lớn!”

Tôi vừa định hỏi có gì khác biệt thì nhìn thấy một dáng người dong dỏng trông rất quen từ ngoài cửa bước vào.

“Là An Dĩ Phong đấy!” Chị Thu vô cùng phấn khích lắc lư cánh tay tôi, kêu toáng lên: “Thiên Thiên, em nhìn xem. Đẹp trai chứ?”

Đôi mắt chị sáng rực, xem ra đây gọi là như điên như dại!

“Ừ!” Tôi cúi đầu để che mặt, ngồi vào chiếc ghế mềm.

Chị nói: “Thiên Thiên, anh ta là ông trùm xã hội đen đấy! Có giống không?”

Tôi lắc đầu.

“Chị thấy cũng không giống, nghe mọi người nói, anh ta lúc nào cũng tươi cười, nếu thấy anh ta không cười thì gay rồi.”

“Không phải thế chứ?” Cực đoan chẳng khác gì Hàn Trạc Thần. Nếu Hàn Trạc Thần mà cười cũng sẽ xảy ra án
mạng.

“Chị còn nghe nói anh ta giải quyết công việc khá tàn nhẫn, đuổi đến cùng, diệt tận gốc nên các băng đảng trong xã hội đen đều phải nhìn sắc mặt anh ta mà hành xử.”

Nói cũng hơi quá đấy! Tôi tận mắt chứng kiến Hàn Trạc Thần đấm cho hắn một cái mà hắn cũng đâu có phản ứng gì.

Chị Thu ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Tác phong của anh ta gỏn gọn trong tám chữ: Thuận theo thì sống, chống lại thì chết.”

Tôi giật mình đến nỗi há hốc miệng, lại thêm một ác quỷ thượng hạng đây!

An Dĩ Phong xuất hiện lần này không giống với lần xuất hiện vô cùng hoành tráng trước đây. Hắn chỉ đem theo vài thuộc hạ, xem ra rất đơn giản. Nhưng hạng người này, dù có đơn giản trông cũng vẫn ngông nghênh.

Hắn bước vào, tiến đến chỗ mấy kẻ gây ồn ào, rất nhiệt tình chào hỏi: “Cơn gió nào đưa các vị đại ca đến đây thế? Sao không nói trước để tôi còn lo liệu!”

“Nghe mọi người nói ở đây khá lắm nên hôm nay rảnh đến đây tụ tập”, gã béo phì trong đám người đó nói.

“Sao lại ngồi bên ngoài, không vào trong chơi à?”

“Anh Dương vừa mới vào đã nhắm con bé vũ công này rồi!” Một kẻ trông có vẻ gầy gò nhìn người đàn ông trung niên gượng cười, khuôn mặt thô bỉ.

“Anh Dương thích ư? Không thành vấn đề!” An Dĩ Phong nói với người phục vụ vài câu, người phục vụ liền gật gật đầu, đi vào bên trong.

An Dĩ Phong tươi cười ngồi xuống: “Anh đừng nôn nóng, cô ấy thay đồ xong sẽ đến ngay!”

Sau đó, mấy gã cười lớn, tiếng cười khiến tôi rợn cả tóc gáy.

Tôi nói nhỏ: “Chị Thu, may mà vũ công hôm nay không phải là chị, nếu không thì thảm rồi.”

“Đúng vậy, không thể đắc tội với những người này được.” Khi chị nói, ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn vóc người săn chắc của An Dĩ Phong.

“Họ rất ghê gớm sao?”

“Trước đây bọn họ đi theo ông trùm Lôi còn rất ghê gớm, sau khi ông ta chết thì An Dĩ Phong lên làm ông trùm, mấy người đó phải về quê dưỡng lão, em không thấy An Dĩ Phong còn phải giữ thể diện cho bọn họ hay sao?!”

“Ông trùm Lôi ư?” Nói đến người đàn ông này tôi bỗng nhớ lại thái độ đau khổ của Hàn Trạc Thần hai năm về trước. “Chị Thu, chị có biết vì sao ông trùm Lôi chết không?”

“À, có nghe nói đôi chút. Những người trong băng đảng xã hội đen ấy, cho dù từng hô mưa gọi gió nhưng cuối cùng cũng sẽ nhận một kết cục thảm hại. Nghe nói ông ta bị đánh cho đến chết rồi vứt từ tầng cao xuống, vợ ông ta còn bị người ta... sau đó tự vẫn!”

Chị không nói rõ nhưng tôi cũng đoán được.

“Ông ta không phải là ông trùm sao? Ai dám động vào ông ta chứ?”

Chị Thu cố nói nhỏ hơn: “Người trong xã hội đen nói là do... Hàn Trạc Thần ra tay.”

“Hàn...” Tôi kinh ngạc suýt thốt lên, may mà kịp che miệng lại. “Thật không?”

“Trước đây Hàn Trạc Thần vốn chỉ là một tên côn đồ vô danh, đi theo ông trùm Lôi mới được nổi danh. Ông trùm Lôi rất coi trọng anh ta, mấy lần vì anh ta mà liều mạng. Cả hai coi nhau như anh em, sau đó không biết vì sao đường ai nấy đi. Ông trùm Lôi nhìn thấy Hàn Trạc Thần còn chẳng thèm nói gì! Có lần Hàn Trạc Thần và ông trùm Lôi gặp nhau ở tửu lầu, Hàn Trạc Thần đến chúc rượu ông ta, ông ta liền hắt cả chén rượu vào mặt Hàn Trạc Thần... Hơn nữa, rất nhiều người từng nói rằng trước khi chết, ông trùm Lôi gào lên: Hàn Trạc Thần, mẹ mày, đồ vong ơn bội nghĩa, uổng công tao coi mày là anh em... Mày sẽ gặp báo ứng, sớm muộn mày cũng sẽ phải nếm trải mùi vị của sự phản bội...”

“Không phải như thế chứ? Có phải người ta nói linh tinh không?” Tôi tin rằng sự đau khổ của Hàn Trạc Thần ngày hôm đó không phải là giả tạo.

“Đều là tin đồn, ai biết được là thật hay giả! Còn có người nói rằng khi ông trùm Lôi bị đánh chết thì Hàn Trạc Thần ở tầng dưới bị cảnh sát bắt. Cảnh sát còng tay anh ta dẫn lên xe. Anh ta còn như điên như dại đòi lên trên, tay bị trầy xước, chiếc còng tay dính đầy máu...

Cuối cùng anh ta phải quỳ xuống xin cảnh sát cho gọi một cuộc điện thoại...”

Xem ra câu chuyện này còn có vẻ sát với thực tế, tuy hơi tàn khốc và thê lương! Viên cảnh sát ấy có lẽ là cảnh sát Vu.

Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế Hàn Trạc Thần không phải ngồi tù à?”

“Bị giam một thời gian, vì không đủ chứng cứ nên lại được thả. Em biết không, trong thời gian anh ta bị giam giữ, giới giang hồ loạn lạc, động chút là có người chết đường chết chợ, có kẻ còn bị chém be bét trong chợ, cảnh sát cũng không tìm ra được thủ phạm, chỉ có thể điều tra ra những kẻ đó đều là những kẻ đã giết ông trùm Lôi... Hai kẻ bị tình nghi nhất thì có chứng cứ ngoại phạm, Hàn Trạc Thần thì đã bị bắt giữ, An Dĩ Phong thì xuất ngoại.”

“Họ muốn giết người thì cần gì phải tự ra tay chứ?!”

“Em nói đúng, chị cũng nghĩ thế! Mà không hiểu đầu óc cảnh sát toàn nhồi nhét những cái gì...”

“Chị Thu, sao chị biết nhiều chuyện vậy?”

“Chị làm việc ở đây mà đến cả thành tích của ông chủ còn không biết thì làm sao sống được!”

“Ông chủ?” Tôi giật bắn người. “Hàn Trạc Thần là chủ quán này ư?”

“Đúng vậy! Nhưng anh ta không thường xuyên đến đây, chị cũng chỉ gặp vài lần... Lần sau anh ta đến, chị sẽ gọi cho em, cực kỳ đẹp trai đấy!”

“Không cần đâu, cảm ơn!” Tôi chẳng muốn gặp, né tránh còn không được nữa là...

Khi nhìn thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện rất hợp cạ với mấy gã đó, tôi định chớp thời cơ lẻn ra ngoài, ai ngờ mới đứng lên thì ở cửa có một người bước vào, còn có cả một loạt người theo sau.

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chui xuống gầm bàn.

“Là Hàn Trạc Thần! Thiên Thiên, hôm nay em may mắn lắm đấy nhé!”

Có mà đen đủi ấy! Hàn Trạc Thần biết mà tôi trốn học để đến nơi như thế này, hắn còn không cho tôi lên thớt?!

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp khi hắn tức giận, tôi nép sát vào góc tường. Thật may mà ở đây cách trang trí phòng nửa hở nửa kín, có rèm pha lê ngăn cách, có thể che khuất được tầm nhìn.

Ánh đèn chỗ tôi khá mờ, có lẽ hắn không nhìn thấy tôi, tôi tự an ủi vậy!

“Em thấy chưa, đẹp trai chứ?! Khí chất của người sống trong hai thế giới thiện, ác quả là khác người, em xem anh ta rất có sức lôi cuốn... tự tin mà không mất đi vẻ khiêm nhường, hào phóng mà không mất đi vẻ điềm tĩnh, nho nhã mà không mất đi vẻ ngang ngược...”

“Vâng! Chị Thu, nói khẽ thôi!”

Không hiểu thẩm mỹ của chị thế nào, ngày nào tôi cũng nhìn nhưng chẳng thấy được nét nào cả!

“Anh Thần, thể diện của anh lớn quá nhỉ? Đến ủng hộ cho việc kinh doanh của anh cũng phải đợi anh đại giá quang lâm.” Một kẻ với khẩu khí đầy vẻ phẫn uất nói khi Hàn Trạc Thần bước tới chỗ họ.

Hàn Trạc Thần định nói gì đó thì An Dĩ Phong cướp lời: “Các anh may mắn thế còn gì! Các anh đến nên anh ấy nể mặt lắm đấy! Tôi hẹn anh ấy bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng chỉ nhận được một câu: “Tránh xa ra, còn chưa gây đủ rắc rối cho anh hả?!”.”

“Chú còn không biết xấu hổ à?” Hàn Trạc Thần đá vào chân An Dĩ Phong đang gác lên bàn, đi qua lối đó, rồi ngồi xuống cạnh An Dĩ Phong. “Chú cả ngày an nhàn tự tại, vui vẻ, sung sướng, anh thì đầu tắt mặt tối kiếm tiền nuôi chú.”

“Anh hãy có chút hảo tâm, được không?!”

Họ đang nói chuyện rôm rả thì một cô gái có thân hình khiêu gợi, đỏng đảnh bước tới. Cô ta đẹp và gợi cảm hơn chị Thu rất nhiều.

Tên Dương đã trạc tuổi trung niên, hơi phát phì chỉ chỉ vào vị trí cạnh Hàn Trạc Thần: “Ngồi ở đây, giúp anh Thần thư giãn, thoải mái tí đi!”

Cô gái cười tươi như hoa, điệu đà ngồi xuống ôm lấy cánh tay Hàn Trạc Thần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện