Ngày
hôm sau, khi thức dậy, tôi vội vàng lật chăn để xem quần áo của mình, chúng vẫn
ở trên người tôi, xem ra đó chỉ là ảo giác. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có
chút thất vọng.
Tôi thay đồ rồi xuống dưới nhà. Hắn đang ngồi bên bàn ăn đọc báo, lướt nhìn tôi
từ đầu đến chân rồi lại đọc báo. Tôi ngồi đối diện hắn, nhìn hắn chỉ cách tôi
có gang tấc, nhìn đến mờ cả mắt, chỉ hy vọng có thể nhìn vào mắt hắn để thấy
ánh mắt chan chứa tình yêu thương, để tin rằng hắn từng yêu tôi, nhưng hắn
không ngẩng đầu.
Suốt bữa sáng hắn chỉ chăm chú đọc báo, hắn thà xem mục quảng cáo còn hơn là
nhìn tôi.
Chiều tối, sau khi tan học, tôi trở về nhà, hắn vẫn chưa về. Tôi không ăn tối,
lòng đầy hy vọng đợi hắn đến tận khuya, cứ nghĩ rằng hắn sẽ ôm lấy vai tôi, đưa
tôi về phòng ngủ, nhưng hắn chỉ nhìn tôi rồi rảo bước lên tầng.
Sau hôm đó, tôi không đợi hắn nữa, về phòng ngủ từ sớm dù không buồn ngủ. Rất nhiều
lần, tôi tự nhủ với lòng mình: “Kết thúc thì đã kết thúc rồi, tiếp tục đi theo
con đường của ngươi, làm những việc nên làm.” Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, lý
trí của tôi dường như tan biến. Tôi cố nắm bắt ánh mắt của hắn, muốn chắc chắn
rằng hắn vẫn còn yêu tôi, vẫn yêu như trước đây. Thậm chí có lúc tôi còn nông
nổi đến mức nghĩ rằng hãy để cho mình có được ngày hạnh phúc, không cần quan
tâm đến những chuyện khác.
Tôi từng nghĩ nhớ nhung là đau khổ nhất nhưng giờ đây có thứ còn đau khổ hơn cả
sự nhớ nhung chính là cảm giác thất tình. Cứ sống cuộc sống như vậy suốt nửa
tháng mà tôi có cảm giác đã qua vạn năm, thêm một ngày nữa thì tôi điên mất!
Một tối, mới chín giờ hơn, tôi thực sự không thể chịu nổi căn phòng âm u, lạnh
lẽo của mình thêm nữa liền chạy đi tìm chị Thu.
“Thiên Thiên!” Chị nâng cằm tôi lên rồi nhìn vào khuôn mặt gầy guộc, xanh xao. “Xảy
ra chuyện gì thế?”
“Chú ấy không cần em nữa! Chú ấy không cần em nữa rồi...”
Chị dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên, gượng cười: “Em quá ngây thơ! Người
đàn ông từng trải không đơn giản như anh ta thì làm sao có thể yêu một người
con gái đến đầu bạc răng long? Đã từng có được rồi thì hãy mãn nguyện đi!”
“Chú ấy không yêu em cũng không sao nhưng chú ấy không nên lừa dối em, không
nên để em yêu rồi vứt em đi như vứt rác.”
“Đó không gọi là lừa dối. Đàn ông khi chưa có được em thì cảm thấy em là người
con gái đẹp nhất thế gian, khi có được rồi lại thấy người con gái nào cũng hấp
dẫn hơn em... Thôi! Không sao, lần đầu tiên mà đau khổ như vậy thì sau này sẽ
không còn cảm giác nữa!”
Hóa ra trò đùa tình yêu là như vậy!
Xem ra tôi bị tổn thương chỉ có thể trách tôi đã không hiểu nguyên tắc của trò
chơi mà thôi!
Chị lấy ra một tá bia: “Nào, chị uống với em, cùng say một trận rồi về ngủ... Ngày
mai sẽ bắt đầu một ngày mới với những điều mới.”
Lần đầu uống bia, tôi thấy mùi vị của nó giống như nước mắt, vừa đắng vừa chát.
Tôi không thấy quá khó uống vì đã sớm quen với mùi vị như thế.
Tôi uống đến cốc thứ ba thì hình bóng Hàn Trạc Thần trông thật trang nhã như
lướt qua trước mặt. Tôi tự chế giễu mình, mới uống ba cốc đã say rồi.
Rồi tôi cũng thực sự say. Mọi thứ trước mắt cứ quay cuồng, điên đảo, tôi cảm
thấy thật nực cười, bất kể là việc gì. Đặc biệt là nhớ đến mọi việc với Hàn
Trạc Thần, tôi cười đến chảy cả nước mắt. Tôi thật ngốc, ngốc tới mức nghĩ rằng
ác quỷ sẽ nhân từ, lương thiện, ngốc tới mức ngỡ rằng có thể có một cuộc tình
nồng nàn với kẻ thù, chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc.
Tôi ngước nhìn bầu trời qua cửa kính, hình như bố mẹ đang nhìn tôi chăm chú,
ánh mắt đầy thương cảm như muốn nói: “Đã đến lúc con cần tỉnh táo rồi!”
Tôi thừa nhận mình đã sai nhưng tôi thực sự không cam tâm.
Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nước lạnh khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Nhưng
cơ thể tôi vẫn bị chất cồn làm cho tê dại, lúc đứng ngoài cửa đợi chị Thu, tôi
đứng không vững nữa, chỉ có thể tựa vào bức tường kính, ngơ ngẩn nhìn chùm đèn
chiếu rọi đủ loại màu sắc treo trên trần nhà. Đã là mười một giờ đêm, không
biết hắn đã về nhà chưa, hay hắn đã biết tôi không về nhà? Hắn có để ý không?
Lúc này, cửa phía đối diện bật mở, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra.
Ánh mắt tôi nhìn xuyên qua từng lớp cửa đang từ từ đóng lại, Hàn Trạc Thần ngồi
trong đó, bên cạnh hắn là một cô gái trông rất ngây thơ, cô ta nhìn hắn cười vẻ
e thẹn và ngưỡng mộ.
Giây phút cửa chuẩn bị đóng lại, tôi nhìn thấy hắn mỉm cười, hắn nhìn thấy tôi
cũng mỉm cười nhưng là nụ cười lạnh nhạt.
“Thiên Thiên, nhìn gì thế?” Chị Thu huých huých tôi.
“Nhìn gã bố nuôi không bằng loài cầm thú của em.”
Chị Thu cũng không hề ngạc nhiên: “Chị cũng định nói với em, gần đây anh ta hay
đến đây... đã nhắm được một em mới đến...”
“Rất ngây thơ... Em nhìn thấy rồi!”
Nếu tôi từng có chút bịn rịn không muốn rời bỏ thì giờ phút này chẳng còn gì
nữa. Con tim đã hoàn toàn tê dại, tình yêu đã hoàn toàn tan biến.
“Đừng xem nữa, lát nữa chị giới thiệu cho em một anh chàng đẹp trai.”
“Chị Thu!” Tôi nhìn bộ váy ngắn chị đang mặc, hỏi:
“Chị cho em mượn bộ váy của chị một lúc được không?”
“Trời ạ! Hà tất cứ phải khổ sở quấn lấy người đàn ông không yêu em chứ?”
“Tại sao em phải quấn lấy ông ta... Thế giới này đâu phải chỉ mỗi ông ta là đàn
ông. Em rất ghét bộ dạng của em bây giờ, ghét cay ghét đắng!”
Vào phòng trang điểm, tôi thay chiếc váy màu đen siêu ngắn, hở ngực của chị
Thu. Chiếc váy bó sát người tôi làm lộ rõ những đường cong gợi cảm.
Chị Thu còn chút hơi men, đưa tay ôm lấy eo tôi: “Này, thường ngày mặc đồng
phục không nhận ra... hóa ra người em rất đẹp đấy!”
“Chị Thu, thường ngày cũng không nhận ra, thực ra trông chị thật thánh thiện.”
Thánh thiện... Người phụ nữ có thể dùng trang phục để biến mình thành thánh
thiện và trong trắng, đâu phải mỗi tôi có đức tính đó! Hôm nay tôi mới hiểu đạo
lý này nhưng quá muộn rồi!
Chị Thu giúp tôi trang điểm nhẹ, tóc tôi chưa từng hấp, quá mượt không thể tạo
kiểu gợi cảm nên chị làm kiểu hơi ướt. Trông tóc tôi có vẻ như đã lâu không gội
đầu nhưng chị lại nói thế mới dễ thương.
Tôi mất cả tiếng trong phòng trang điểm. Tôi đi đôi giày cao gót của chị, loạng
choạng cất bước đến chỗ quầy bar, bắt chước mọi người dùng tay gõ lên mặt bàn
kính: “Cho tôi chai XO.”
Người phục vụ nhìn tôi e ngại rồi lại nhìn người phục vụ khác.
“Anh sợ tôi không có tiền ư?” Quả thật tôi không có tiền nên đành nói: “Tính nợ
cho ông chủ của anh, ông ấy là bố tôi, anh không tin hả?...”
“Tôi biết nhưng...”
“Anh biết tôi?”
“Lúc nãy quản lý đã dặn chúng tôi lưu ý tới cô, không để cô uống quá nhiều...”
“Tôi mời bạn tôi uống cũng không được à?!”
“Vâng.” Hắn vội vàng, cung kính lấy cho tôi một chai XO.
Tôi đã ngà ngà say, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy cách căn
dặn ấy không giống với phong cách của quản lý mà là của Hàn Trạc Thần.
Tôi cầm chai rượu và ly rượu bước đi, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng
riêng của Hàn Trạc Thần. Trong phòng không có nhiều người, ăn mặc rất lịch sự,
xem ra không giống với đám anh em trong xã hội đen.
Căn phòng bỗng trở nên im lặng, mọi người đều nhìn vị khách không mời mà tới,
ngoại trừ Hàn Trạc Thần đang cúi đầu rót rượu. Tôi đưa mắt lướt nhìn hết đám
đàn ông trong phòng, tuy nhìn không rõ lắm nhưng nhận thấy những gã đó đều
chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, ục à ục ịch khiến người ta nhìn thấy mà buồn
nôn. Có một gã trông có vẻ trẻ trung, khoảng hơn hai mươi tuổi. Tôi có cảm giác
anh ta rất hào hoa, lịch lãm trong bộ vest, trông có vẻ bắt mắt.
Tôi bước tới chỗ anh ta, nháy mắt với anh ta, cười lả lơi ngà ngà say. Không
biết là do đôi giày cao gót của chị Thu hay do tác dụng của men rượu, tôi bỗng
hụt chân, ngã nhào, may mà có người phản ứng kịp thời, vội vàng đỡ lấy tôi.
“Cảm ơn!” Khoảng cách rất gần nên tôi có thể nhìn rõ vẻ ngoài của anh ta, trông
không đến nỗi nào, da trắng, mắt sáng, mũi cao, môi ửng hồng, phong thái như
chàng hoàng tử được cưng chiều. Nói tóm lại, đó là một bạch mã hoàng tử rất điển
trai!
Lúc tôi nhìn anh ta thì anh ta cũng nhìn lại tôi, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Anh ta vẫn rất lịch sự, giữ chút khoảng cách, hơi thả lỏng cánh tay giữ eo tôi.
“Tiểu thư, có lẽ cô vào nhầm phòng rồi.”
“Đâu có...” Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta rồi nhìn ra sau thấy Hàn
Trạc Thần, không biết tại sao lúc đó tôi lại nhìn hắn rõ đến vậy.
Lần này vẫn không bắt gặp ánh mắt hắn, chỉ thấy rượu trong ly của hắn sóng sánh
nên tôi thấy trong lòng rất thoải mái, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Một mình
tôi uống rượu rất buồn, anh có thể uống cùng tôi không?”
“Rất xin lỗi, tôi còn có việc...”
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi ngồi xuống cạnh anh ta, học kiểu gợi cảm của
người con gái phía đối diện, tạo dáng ngồi cho đẹp.
“Không sao, tôi có thời gian... Tôi đợi anh.”
Một gã đàn ông trông háo sắc nhìn tôi từ đầu đến chân, dừng lại ở cặp đùi thon
thả của tôi rất lâu. Gã cười nói: “Cậu này trông khôi ngô, tuấn tú, quả là có
hồng phúc, người con gái xinh đẹp hút hồn như vậy cũng chủ động với cậu...”
“Có lẽ cô ấy say rồi!” Chàng thanh niên vẫn có chừng mực, ung dung ngồi bên
cạnh tôi, không hề đuổi tôi đi, chỉ làm như không thấy tôi mà thôi!
Họ vẫn tiếp tục nói chuyện, những vấn đề về kinh tế, chính trị mà tôi không
hiểu nổi. Chẳng ai quan tâm đến tôi, tôi xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, tự rót
rượu rồi uống cạn một hơi. Cùng là rượu mà sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
XO và bia hoàn toàn không giống nhau, uống XO vào mà cứ như dao cứa từ cổ đến
tận dạ dày, họng rát bỏng như có lửa đốt. Tôi cố nhịn ho, trông chẳng ra thể
thống gì. Anh chàng đẹp trai đang nói chuyện rất say sưa bỗng giơ tay ra trước
mặt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy ăn rồi lại tiếp tục nói chuyện với người khác.
Tôi còn chẳng nói được
lời cảm ơn, chỉ muốn tìm một cốc nước lọc. Trên bàn toàn
là rượu.
“Đi lấy một cốc nước đá!” Là giọng lạnh nhạt của Hàn Trạc Thần. Vệ sĩ đứng sau
hắn đáp lời rồi rảo bước ra ngoài.
Cốc nước đá được mang tới rất nhanh, tôi uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng nén
được cơn ho. cầm cốc nước lạnh trong tay, tôi lại nhớ đến câu nói của hắn: “Con
không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốn gì...”
Sống mũi tôi cay cay, con tim tan nát sắt lại. Nhưng ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi
cạnh hắn, tim tôi lại tan ra.
“Mới tìm thấy người thay thế mới à? Chúc mừng nhé!” Mặc dù đầu tôi nặng trĩu,
giọng nói có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn cố cười. “Trước khi chơi, hãy nói rõ
nguyên tắc, đừng lừa gạt tình cảm của người ta.”
Cô gái do dự nhìn Hàn Trạc Thần, có vẻ như muốn hắn giải thích, cô ta nói:
“Không phải thế chứ! Người em yêu là anh mà!”
Nhưng Hàn Trạc Thần chẳng hề đoái hoài đến cô ta, lạnh lùng nói với tôi: “Con
uống say rồi! Để ta cho người đưa con về!”
“Tôi không say, tôi không về!” Tôi ngoắc lấy tay anh chàng đẹp trai, tựa người
vào vai anh ta. “Tối nay tôi muốn ở với anh ấy...”
Rắc! Một tiếng giòn tan, chiếc ly trong tay Hàn Trạc Thần vỡ ra, mảnh thủy tinh
cắm vào lòng bàn tay hắn, rượu vang đỏ hòa lẫn với máu chảy xuống bàn.
Người con gái bên cạnh hắn hoảng hốt, lúng túng giúp hắn lau vết máu trên tay,
không biết là cố tình hay vô tình mà cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái. Mọi
người vẫn như đang chìm đắm trong sự cám dỗ của tửu sắc thì anh chàng đẹp trai
nhanh chóng nhận ra sự khác thường bên cạnh mình, cúi đầu nhìn người tựa vào
anh ta rồi lại nhìn sắc mặt của Hàn Trạc Thần, nhẹ nhàng rút cánh tay ra.
“Anh chàng đẹp trai...” Tôi vẫn cố chấp giữ chặt cánh tay anh ta, tươi cười,
nháy mắt với anh ta. “Còn chưa biết phải xưng hô với anh thế nào?”
“Tôi họ Mục... hãy gọi tôi là Mục Cảnh.”
“Ồ... tên rất hay...”
Tôi thuận miệng nói một câu nịnh nọt, vừa mới định nâng ly rượu thì các dây
thần kinh trong đầu bị rượu làm cho tê dại bỗng bừng tỉnh, đầu không còn quay
cuồng nữa.
“Anh nói gì cơ? Anh là Mục Cảnh?”
Cảnh!
Là Tiểu Cảnh ư???
Tôi không dám tin, quay ra nhìn Hàn Trạc Thần. Hắn nhìn tôi, tay càng nắm chặt
hơn, những mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong tay hắn...
“Đưa tiểu thư về.”
Khi nhìn thấy vệ sĩ rảo bước đến bên, tôi vội tóm lấy cánh tay Tiểu Cảnh: “Anh
Tiểu Cảnh... là em...”
Vệ sĩ kéo cánh tay tôi, lôi tôi đứng dậy khỏi sofa. Tôi vẫn nắm chắc lấy tay áo
Tiểu Cảnh, không chịu thả ra, với gọi: “Anh Tiểu Cảnh, em là cô bé trong cô nhi
viện, anh còn nhớ em không?... Anh đã chăm sóc em hai năm...”
“Thiên Thiên!” Cuối cùng Tiểu Cảnh cũng bừng tỉnh sau giây phút ngây dại, lao
đến nắm lấy cánh tay còn lại của tôi. “Em là Thiên Thiên?”
Mọi người trong phòng há hốc miệng nhìn chúng tôi, có lẽ cảnh tượng ấy khiến họ
liên tưởng đến chuyện người con gái rơi vào chốn bụi trần gặp lại người trong
mộng xa cách đã lâu.
Nhìn thấy tôi gật đầu, Tiểu Cảnh liền nắm lấy tay của vệ sĩ: “Thả cô ấy ra!”
Vệ sĩ hướng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, bỏ tay ra, lùi về phía sau.
“Thiên Thiên!” Tiểu Cảnh vuốt mái tóc hơi ướt rồi vuốt ve khuôn mặt đẫm lệ của
tôi. Lần này ánh mắt anh không lộ vẻ kinh ngạc nữa mà tự trách mình: “Xin lỗi,
anh về muộn rồi, chắc em đã phải chịu nhiều oan ức.”
Cô đơn, tuyệt vọng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, tôi như tìm lại được
người thân xa cách đã lâu, vội sà vào lòng anh, khóc thút thít: “Tiểu Cảnh, em
cứ nghĩ anh không về nữa, em cứ nghĩ đời này sẽ không còn gặp anh nữa...”
“Là anh không tốt!” Anh ôm chặt tôi, giọng đầy hối hận. “Anh về rồi đây, sau
này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em bị bất kỳ ai bắt nạt nữa!”
Nghe thấy những lời này, cuối cùng tôi không kìm nén nổi nỗi khổ vì chờ đợi
trong suốt tám năm, trái tim tan vỡ bấy lâu biến thành nước mắt thấm ướt lồng
ngực ấm áp của anh: “Cuối cùng anh cũng trở về...”
Tám năm đã trôi qua nhưng anh không hề thay đổi, vẫn nhẹ nhàng, ấm áp như trước
đây, toàn tâm toàn ý bảo vệ tôi, lúc tôi bị tổn thương nhất anh đã cho tôi một
vòng tay ấm áp, một chỗ dựa.
Anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Sao em lại ở đây? Anh
nghe nói em sống rất tốt...”
“Em...” Tôi còn chưa biết phải giải thích ra sao.
Hàn Trạc Thần bỗng lôi tôi ra khỏi lòng Tiểu Cảnh. “Thân mật quá nhỉ? Thân mật
đủ rồi thì cùng ta về nhà, ngày mai còn phải đi học.”
“Thả con ra.” Tôi đánh hắn, đẩy hắn nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy cánh tay tôi,
không hề buông lỏng.
“Việc của con không cần chú phải lo.”
Hắn cắn răng nói: “Con tưởng ta muốn lo cho con sao? Ta không muốn người khác
nghĩ rằng ta bán con gái mình vào hộp đêm để tiếp khách... Ngang ngược cũng vừa
phải thôi, theo ta về nhà, đừng có làm mất mặt ta nữa...”
Nghe thấy những lời của Hàn Trạc Thần, Tiểu Cảnh thở phào, nhìn tôi nở nụ cười
hiền từ: “Muộn rồi, em về nhà đi, ngày mai anh sẽ đến tìm em.”
“Vậy em sẽ đợi anh...”
Hàn Trạc Thần ấn tôi vào trong xe, không nói thêm câu gì, tôi cũng không muốn
nói gì. Trong không gian chật hẹp là sự im lặng và ngượng ngịu. Khi nhìn hắn
châm thuốc, tôi mới phát hiện lòng bàn tay hắn đẫm máu, găm đầy mảnh vụn thủy
tinh, nhuốm màu rượu vang đỏ. Nghĩ đến cảm giác vết thương bị ngâm trong rượu,
bất giác tôi nắn nắn lòng bàn tay mình mà thấy đau như bị kim châm.
Tôi hận hắn nhưng càng hận càng yêu.
Tôi định lấy giấy ăn trong túi ra đưa cho hắn nhưng chợt nhận ra tôi đang mặc
đồ của chị Thu, đành nói: “Tay của chú... có
cần đến bệnh viện để xử lý vết thương không?”
“Không cần!”
“Vậy để con giúp chú lấy mảnh thủy tinh ra.”
“Không cần!”
Tôi quay mặt đi, không muốn quan tâm tới hắn nữa nhưng được một lúc tôi lại
không kiềm chế được mà lén nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, lí nhí: “Sẽ
nhiễm trùng mất, để con giúp chú!”
Không thấy hắn nói gì, tôi nhích gần hắn hơn, bật đèn trong xe, cẩn thận lấy ra
những mảnh thủy tinh lớn. Vẫn còn những mảnh nhỏ, tôi thử lấy ra mấy lần đều
không được, lại không dám mạnh tay vì sợ làm hắn đau. Tôi căng thẳng đến toát
mức mồ hôi. Sau đó, vì quá sốt ruột, tôi cúi xuống, định dùng miệng hút ra.
Ai ngờ tôi vừa định hút, hắn bỗng rút tay ra. Hắn tự hút mấy cái rồi nhổ máu
tươi ra ngoài cửa xe, không nói gì.
Ánh đèn đường vụt qua khiến khuôn mặt hắn lúc sáng, lúc tối, tôi thoáng thấy
lông mày hắn chau lại, điếu thuốc trong tay bị cong queo đến biến dạng. Hắn
không muốn hút thuốc nữa, tôi có thể nhận ra tâm trạng hắn đang tệ đến mức nào.
Được một lúc, hắn vứt điếu thuốc, nói với giọng châm biếm: “Cảnh tượng lâu ngày
gặp lại vô cùng cảm động đấy!”
“Nhưng cũng không hề làm cho người lạnh lùng, vô tình, lòng dạ sắt đá như chú
cảm động.”
Hắn quay đầu nhìn tôi, nói có vẻ châm biếm hơn: “Nếu Cảnh biết nửa tháng trước
cô còn muốn lên giường với tôi, không biết có cảm động vì cảnh tượng đó
không...”