Mùa thứ nhất
Act
1
Đêm tân hôn lãng mạn cộng thêm hơn một tháng khổ sở
thương nhớ, tôi nằm trên giường, hít mùi hương lưu lan trên cơ thể vừa mới tắm
xong của Thần, không khỏi ngọt ngào kêu gọi: “Thần, em rất nhớ anh!”
Thần nhẹ nhàng áp lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve bụng tôi: “Mấy tháng rồi?”
“Hai tháng. Mấy hôm trước em đi khám, bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, chỉ tiếc
không biết là trai hay gái.”
“Không quan trọng.” Thần nghiêng người hơi tì lên người tôi, vuốt ve má tôi.
“Em gầy đi rồi... Mang thai rất vất vả phải không?”
Tôi cười, lắc đầu: “Rất hạnh phúc! Em sắp được làm mẹ rồi, em rất muốn con ngồi
trên đùi của em, gọi mẹ.”
“Đúng vậy, cảm giác đó thật đặc biệt, giống như bỗng chốc có người là của mình
rồi...”
“Đâu phải thế. Em cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì vì con”, tôi đính
chính.
“Thật không?” Thần có vẻ không hiểu, trầm tư một lúc. “Trước đây, khi em ngồi
trên đùi anh gọi anh là “bố”, tại sao anh có cảm giác em hoàn toàn là của
anh... Anh là tất cả của em. Anh có trách nhiệm chăm sóc em, để em có một cuộc
sống hạnh phúc.”
“Tình cha con của anh hơi khác thường thì phải? Không được, sau này em phải để
con mình tránh xa anh ra một chút thì hơn.”
“Khác thường? Lẽ nào tình yêu của anh ngay từ lúc đầu là khác thường ư?” Thần
thả tôi ra, hơi tựa vào đầu giường, chìm vào suy nghĩ.
Tôi vươn người tới, hai cánh tay ôm lấy vai Thần, hôn nhẹ môi Thần: “Bây giờ
anh mới ý thức được thì muộn rồi, đã không thay đổi được rồi...”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh của đối phương.
Chúng tôi rất gần nhau, gần tới mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau, có
thể cảm nhận thấy tiếng con tim loạn nhịp.
“Em ngồi máy bay lâu như vậy...” Thần bối rối gỡ cánh tay tôi ra. “Chắc chắn em
đã mệt rồi, ngủ đi thôi!”
“Em không mệt.” Tôi với tay kéo chiếc áo ngủ trơn bóng của Thần. “Anh có nhớ em
không?”
“Ừ!”
“Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
“Anh hơi mệt rồi.” Thần nhắm mắt lại, quay lưng lại rồi nằm xuống. “Có gì thì
để ngày mai hẵng nói.”
“Thôi được rồi.” Tôi trèo sang phía chính diện Thần, kéo cánh tay của Thần đặt
lên gối, vô cùng thích thú gối lên tay Thần. Từ góc độ này tôi có thể nhìn rõ
Thần, các đường nét đều tuyệt đẹp.
“Ông xã, em phát hiện anh rất đẹp trai.” Tôi dùng ngón trỏ vuốt ve các đường
nét trên khuôn mặt Thần, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng manh, xương quai xanh nhô
lên, thậm chí cả bộ ngực săn chắc lộ ra ngoài chiếc áo ngủ để hở một nửa.
Thần bật ngồi dậy, kéo lại áo ngủ.
“Anh đi nói chuyện với An Dĩ Phong.”
Nhìn thấy Thần vội vã bước ra khỏi phòng ngủ, tôi ôm lấy chăn cười như nắc nẻ.
Lần đầu tiên tôi phát hiện tôi khiến Thần mất tự chủ nhưng lại không thể làm gì
nổi tôi là một việc vô cùng thú vị.
Act
2
Tôi nằm trên giường cười một lúc thì bỗng nhớ đến lời
dặn của chị Thu, lập tức quyết định kéo ông xã về nằm bên cạnh mình, như thế
mới an toàn một chút.
Ông xã quá đẹp trai không phải điềm lành, không những phải đề phòng những phụ
nữ như con thiêu thân sẵn sàng “cảm tử”, còn phải đề phòng kiểu cực đẹp trai
như An Dĩ Phong.
Tôi mặc quần áo đàng hoàng, bước xuống lầu, vừa đúng lúc bắt gặp An Dĩ Phong
đang tựa đầu vào tay vịn sofa, nằm trên sofa, nhắm mắt nói: “Đi xả nước lạnh
đi.”
“Anh đã xả rồi.”
An Dĩ Phong ti hí mắt nhìn Hàn Trạc Thần, hơi nhếch mép: “Em đã bảo anh đợi một
tháng sau hẵng đón cô bé ấy đến đây, anh không chịu nghe... Đáng đời.”
“Đừng ngủ nữa, thay quần áo rồi cùng anh đi uống vài chén.”
“Anh Thần, hôm qua chưa đến hai giờ đã dựng em dậy bắt em giúp anh trù tính cho
đám cưới, năm giờ bắt em chạy vạy khắp nơi tìm nến cho anh, mười giờ đến sân
bay đón bà xã của anh. Bây giờ đã là một giờ sáng, anh vẫn còn không để cho em
được ngủ sao?”
“Lát nữa anh kiếm cho chú hai người đẹp.”
“Mẹ kiếp, muốn giết chết em à?”
Tôi không nhịn được cười. An Dĩ Phong nghe thấy tiếng của tôi, như trút được
gánh nặng bật dậy khỏi sofa: “Em mau đưa ông xã của em về phòng đi, anh phải về
phòng ngủ đây.”
“Ừ!” Tôi bước tới, vẫn chưa muốn ngủ, hỏi An Dĩ Phong đang định về phòng ngủ:
“Anh giả chết thì cũng không cần phải làm kiểu tự tử vì tình hoành tráng như
vậy chứ?”
“Tự tử vì tình?” An Dĩ Phong trợn tròn mắt, quay đầu lại, trông thái độ kinh
ngạc của hắn thì hắn không rõ lắm về những lời suy đoán trong vụ mất tích. Tôi
có lòng tốt giải thích cho hắn hiểu: “Đúng vậy, rất nhiều người đều nói rằng
quan hệ giữa anh và Thần mờ ám. Anh giết Thần sau đó tự sát.”
“Không thể thế chứ?” Hắn ngồi xuống sofa, không còn vẻ muốn ngủ nữa. “Nhiều năm
như vậy rồi mà mọi người vẫn không quên việc đó ư?”
“Việc gì cơ?” Tôi nuốt nước bọt, nhìn vẻ thẫn thờ của hai người, hình như việc
đó có thật. “Hai người không lẽ thật là... Có việc đó ư?”
“Chẳng có việc gì cả!” Cả hai đồng thanh nói.
Có đánh chết tôi cũng không tin.
Mùa
thứ hai
Act
1
Bên ngoài quán cà phê Waiting ở Australia.
Đêm lạnh như nước, ánh đèn leo lét.
Sau tấm kính sạch sẽ, An Dĩ Phong và Tư Đồ Thuần im lặng nhìn nhau.
Tôi đưa mắt nhìn Hàn Trạc Thần ngồi trên ghế lái, không khởi động xe, nhìn hai
người ở trong quán cà phê Waiting, tựa lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm.
Tôi sát gần hắn, hỏi nhỏ: “Thần, anh có phát hiện thấy Anthony và An Dĩ Phong
giống nhau không? Đặc biệt là lúc họ nói chuyện, nét mặt và cách thể hiện rất giống
nhau!”
Hàn Trạc Thần nhìn xa xăm: “Giống y như đúc! Lúc mười bảy tuổi An Dĩ Phong cũng
có ánh mắt lương thiện, thẳng thắn... như Anthony, nụ cười cũng bao dung, quảng
đại như thế... Tiếc là xã hội đen đã chọn nó.”
“Ý anh là...”
“Nếu anh đoán không nhầm, Anthony chính là con trai nó.”
“Vậy tại sao vừa rồi anh không nói cho anh ấy biết?”
“Việc này Tư Đồ Thuần mới là người có quyền.” Hàn Trạc Thần lắc đầu, giọng
thông cảm. “Mười lăm năm tủi hận, chờ đợi, không thay đổi, cô ấy không tận mắt
thấy An Dĩ Phong bị giày vò thì khó mà trút được nỗi hận trong lòng, sao có thể
cam tâm được?”
Tôi mỉm cười dựa vào vai hắn, nghịch nghịch mấy sợi tóc bên tai hắn: “Anh không
sợ tối nay An Dĩ Phong sẽ nhảy xuống biển à?”
“Nhảy cũng không oan!” Hắn cười nhẹ nhõm, nụ cười duy nhất trong mấy ngày qua.
“Anh vẫn nghĩ rằng mọi việc còn khó hơn nhiều... Người ta đang dùng tình cảm để
giày vò nó, nó vẫn chưa nhận ra thôi...”
“Trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, còn người trong cuộc lại
u mê...”
Thu ánh mắt lại, Hàn Trạc Thần cúi nhìn tôi đang ngả đầu lên vai hắn, ngón tay
vuốt ve, khiêu khích bờ môi tôi...
Tôi muốn né tránh, hắn nhanh tay ấn người tôi, ghé xuống khẽ liếm vành tai tôi:
“Đừng như vậy...”
“Đêm nay, em có thể cho anh thấy... cái gọi là “thà chết cũng không chịu” của
em...”
Tôi đã sai rồi, tôi quên mất hắn là Hàn Trạc Thần, có thù ắt sẽ báo!
…
Act
2
Biển trời bao la, rộng lớn, chiếc rèm cửa sổ màu trắng
phất phơ trong màn đêm, điểm xuyết cho sự lãng mạn, tĩnh mịch trong căn phòng
ngủ của chúng tôi.
Hàn Trạc thần vừa tắm xong, đã trở lại phòng ngủ, bỗng ôm ngang tôi từ phía sau
lưng, ghì tôi lên giường.
“Anh... định làm gì thế?”
“Em thử nói xem.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lời giải đáp, không biết hắn đã lấy từ đâu ra hai dải
lụa, đung đưa trước mắt tôi. Tôi lập tức nghĩ ngay tới cảnh trong phim
Bản năng gốc.
Tôi hoàn toàn phục rồi.
Trên thế giới này, bạn có thể nợ bất kỳ ai nhưng nhất định đừng nợ Hàn Trạc
Thần vì hắn sẽ nhớ, cho dù mười năm hay hai mươi năm, sớm muộn cũng có ngày hắn
sẽ đòi lại gấp bội.
“Thần, em đang có thai đấy!” Tôi hy vọng dùng cốt nhục của hắn để thức tỉnh hắn
đang bị chìm đắm trong dục vọng.
Hắn nhếch khóe miệng, nụ cười khiến người khác thấy ớn lạnh, giọng nói gợi cảm
truyền đến tai tôi: “Em yên tâm, anh không cần em đâu...”
Hắn không nói lời này còn khiến tôi an tâm đôi chút, nghe hắn nói xong, lòng
tôi buốt giá.
Theo hiểu biết của tôi trong mười năm ở với hắn, giờ phút này, tôi tuyệt đối
không có cơ hội trốn thoát, vậy để ít bị giày vò hơn, cách tốt nhất là ngoan
ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.
Có lẽ vì tôi ngoan ngoãn nằm trên giường không nhúc nhích nên hắn không trói
tôi, chỉ đỡ lấy cơ thể tôi, nghiêng người ngồi bên tôi, cởi từng chiếc cúc áo
của tôi.
“Thiên Thiên...” Môi anh đặt lên tai tôi, đầu lưỡi liếm vành tai tôi, ngón tay
đặt lên phần mềm mại trên ngực tôi. “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta xem phim
Bản năng gốc... Em
biết không? Kiểu rõ ràng thèm muốn nhưng ra sức vùng vẫy của em thật vô cùng
hấp dẫn...”
Ánh mắt hắn còn khiến người ta hoảng sợ hơn cả lời nói của hắn, tôi định trốn
thì cơ thể bất lực bị hắn ghì chặt, không cách nào động đậy được. Tôi chỉ có
thể quay mặt đi, cố không chú ý tới luồng nóng len lỏi trong cơ thể nhưng sự tê
dại mẫn cảm cứ tập trung nơi đầu ngón tay đang vuốt ve của hắn, tôi không có
cách nào chống đỡ lại sự mệt mỏi của cơ thể.
“Em sai rồi, Thần...” Tôi nắm lấy tay hắn, dùng cách cầu xin tha thứ chính là
sở trường từ nhỏ của tôi, tôi chớp chớp đôi mắt vô tội. “Em biết mình thực sự
sai rồi, anh tha cho em đi.”
Hắn nhìn vào mắt tôi, trong phút chốc, tôi nhìn thấy sự yêu mến, dịu dàng trong
đôi mắt hắn nhưng chỉ là phút chốc mà thôi, hắn lập tức lấy lại tỉnh táo, ngón
tay thon dài nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen lim dim ánh lên sự gian xảo: “Em
không cần phải vội, anh sẽ cho em cơ hội cầu xin tha thứ...”
Hắn cúi mặt xuống, ngón tay nắn phần mềm mại đó đưa gần miệng, định ngậm lấy...
Gió biển vén bức rèm cửa sổ màu trắng, dải lụa trắng mềm lướt qua cơ thể tôi,
để lại sự bứt rứt, lành lạnh.
“Đợi một chút...” Tôi nói nhỏ với hắn. “Cửa sổ và cừa ra vào đều chưa đóng, lát
nữa An Dĩ Phong quay về, sẽ nhìn thấy mất.”
Hắn lắc đầu: “Yên tâm, tối nay nó không thể về nhà.”
“Sao anh biết?”
“Vì nó là An Dĩ Phong...” Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong ám
muội. “Tối nay mà nó còn giữ được thì anh sẽ đi nhảy xuống biển...”
“Đừng nói linh tinh.” Tôi cười, đặt ngón tay lên môi hắn. Trong ấn tượng của
tôi, sự kiềm chế của An Dĩ Phong không kém gì Hàn Trạc Thần. “Nhỡ đâu anh
ấy...”
“Không có nhỡ đâu, người phụ nữ đó là Tư Đồ Thuần... người phụ nữ mà nằm mơ nó
cũng muốn!”
“Ồ?” Tôi thực sự rất thích thú. “Thần, anh có thể kể chuyện của họ cho em nghe
được không?”
“Có thể, nhưng phải đợi sau khi chúng ta làm chuyện nên làm đã...”
(Được giản lược n dòng.)
Act
3
…
Hắn cười, nắm lấy tay tôi, ánh mắt không chìm vào dục vọng như tôi mong đợi:
“Vội vậy sao?”
Tôi vuốt ve vai hắn: “Đừng nói là anh không muốn...”
Hắn không hề phủ nhận, cầm dải lụa trắng trên giường đặt vào tay tôi, nhìn tôi
nhướng mày: “Chẳng phải em muốn thử sao?”
Cuối cùng tôi đã ngộ ra ý hắn nhưng không dám tin: “Anh để em trói anh?”
Hắn gật đầu, nằm trên giường.
Trói hắn trên giường, tùy ý đối đãi, để hắn cầu xin tôi...
Tôi nhìn lên, mỉm cười nháy mắt với hắn, ngẫm nghĩ nên xử lý hắn như thế nào
mới có thể báo thù cho việc ban nãy hắn giày vò tôi.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt tựa biển sâu, không thể đo được: “Thiên Thiên...
dưới gối có đồ.”
Tôi không hiểu, vươn tay tìm, sờ thấy một vật cứng lạnh giá. Tôi tưởng là thứ
đồ gì thú vị, tươi cười rút ra. Khi nhìn thấy trong tay là khẩu súng, máu trong
cơ thể tôi như đông cứng lại.
“Anh?!”
“Là do anh sai người giết bố mẹ em, vứt em từ tầng hai xuống...”
Giấc mộng đêm qua lại hiện lên trước mắt tôi, vũng máu đỏ, tiếng với gọi thảm
thiết đều như ở trước mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại, ôm lấy tai: “Anh đừng nói
nữa!”
“Anh không nói thì em không nghĩ nữa ư? Tối qua lúc em nằm mơ, luôn gọi họ...”
Hắn thở nhẹ. “Thiên Thiên, anh cho em cơ hội cuối cùng... muốn trả thù cho bố
mẹ em thì bóp cò đi... Đấy là anh nợ em.”
Tôi nắm khẩu súng lạnh ngắt trong tay, nhìn người đàn ông nằm dưới cơ thể tôi.
Hàn Trạc Thần, bố của cốt nhục trong bụng tôi cũng là kẻ thù không đội trời
chung của tôi.
Tôi hận hắn nhưng cũng yêu hắn, hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu.
Tôi vứt khẩu súng, cúi đầu hôn lên môi hắn, từng giọt nước mắt nóng ấm rơi lên
mặt hắn, trượt qua đôi môi đang quấn quyện lấy nhau của chúng tôi.
“Thần, em yêu anh!” Tôi nói một cách mơ hồ. “Dù ở bên anh thì phải xuống địa
ngục, em cũng muốn ở với anh!”
Hoa loa kèn nhện đỏ ngoài cửa sổ đung đưa trong gió. Cả một vùng cây mâm xôi,
tương truyền rằng đó là loài hoa mọc ở địa ngục...
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao hắn lại thích loài hoa đó.
Vì trái tim hắn sống trong địa ngục.
Mùa
thứ ba
Act
1
Ác mộng, ác mộng vẫn không hề thay đổi.
Một bé gái ngồi ở góc hành lang, tận mắt nhìn người thân máu me be bét, máu bắn
tung tóe lên kính, từng giọt máu từ từ chảy xuống tạo thành vệt máu chảy dài...
Máu của bố, nước mắt của mẹ, cảnh tượng trước mắt bị xé tan.
Một người đàn ông cường tráng tiến về phía bé gái, cô bé sợ hãi co rúm người
lại, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đó, đôi môi run rẩy không nói nên lời,
ngay cả lời van xin...
Hắn kéo cô bé đứng dậy như kéo một chú thỏ trắng, nâng cô bé lên cao, đón lấy
cơn gió xào xạc ngoài cửa sổ. Mái tóc dài cùng chiếc váy của cô bé phất phơ
trong gió.
Cô bé nhìn một lần cuối cùng người đàn ông từ đầu chí cuối thưởng thức cảnh
tượng tàn khốc vẫn mỉm cười. Bóng tối bao trùm khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi
mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như hàn băng, trên đôi môi mỏng manh nở một nụ cười lạnh
lẽo...
Con tim chùng xuống, tôi kinh hoàng thức tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Act
2
Trong bóng tối, tôi cuộn tròn người lại, ôm lấy bụng
dưới đang quặn đau, người đẫm mồ hôi...
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, tôi không dám nhìn hắn bởi tôi sợ phải
nhìn thấy khuôn mặt bị bóng tối bao trùm như trong mơ, sợ tôi sẽ suy sụp tinh
thần.
Tôi thở nhẹ, Hàn Trạc Thần nằm bên cạnh bừng tỉnh, ôm lấy bờ vai tôi, ân cần
hỏi han: “Thiên Thiên? Em không sao chứ?”
Hàn Trạc Thần quan tâm đến tôi từng li từng tí, có lúc còn cẩn thận lắng nghe
cả hơi thở của tôi.
“Không sao! Con đá em một cái ấy mà.” Tôi ôm bụng dưới có chút phồng to, ra vẻ
như không có việc gì.
Tôi chưa bao giờ nói với Hàn Trạc Thần mọi việc xảy ra trong giấc mơ của tôi,
sợ hắn sẽ lo lắng cho tôi, sợ hắn sẽ tự trách mình.
Xét cho cùng, ở nơi đất khách quê người, không có chút chiến tích và quan hệ
thì Thần khó mà có chiến tích huy hoàng như trước đây. Đời người thăng trầm, sự
nghiệp lại lần nữa đi xuống đã khiến cho hắn chịu rất nhiều áp lực, thể xác và
tinh thần đều mệt mỏi rồi.
Tôi không muốn lại tăng thêm áp lực cho hắn.
Hàn Trạc Thần vặn mở chiếc đèn bàn màu cam ở đầu giường, bóng tối đã tiêu tan.
Tôi vội vàng che mặt, lo lắng ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi sẽ khiến hắn thấy rõ
đau khổ ánh lên nơi đáy mắt tôi.
“Sắc mặt của em không được tốt.”
“Em không sao, chỉ hơi nóng thôi!”
Hàn Trạc Thần nhìn thấy áo ngủ của tôi bị mồ hôi làm ướt đầm liền khoác áo ngủ
xuống giường, đi vào phòng vệ sinh. Chẳng mấy chốc hắn đã cầm một chiếc khăn,
bê một chậu nước ấm bước ra, đặt bên cạnh giường. Hắn thả chiếc khăn vào trong
nước cho ngấm một nửa rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán và mặt tôi.
Chiếc khăn man mát chạm vào làn da nóng bỏng, vô cùng dễ chịu, tôi lờ mờ ý thức
được mình đã an tâm hơn nhiều, cười nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Sau đó, Hàn Trạc Thần cởi cúc áo ngủ của tôi, chiếc áo ngủ mỏng manh men theo
đôi vai mượt mà tuột xuống. Hắn kéo tay áo ra khỏi cánh tay tôi, đặt sang một
bên...
Cởi hết đồ mặc trên người, tôi nhắm mắt lại, nghiêng người nằm trên giường,
chiếc khăn lướt qua bờ vai gầy gò của tôi, phần eo đầy đặn, và cả đôi chân, rồi
lại men theo những đường cong trên cơ thể tôi...
Tôi âm thầm cảm nhận từng đựt man mát trên cơ thể, cảm thấy đầu ngón tay Thần
nhẹ nhàng.
“Thiên Thiên...” Giọng Hàn Trạc Thần khàn khàn gọi tên tôi, hơi thở nóng bỏng
phả vào vành tai tôi. Tôi thích nghe hơi thở như vậy của hắn, nó thể hiện sự
chờ đợi và nhẫn nhịn.
Bởi hai tháng trước chúng tôi nhất thời say sưa, âu yếm quá kịch liệt, khiến
tôi suýt nữa sảy thai. Từ đó trở đi, ngày nào chúng tôi cũng mặc đồ ngủ, không
dám vượt quá giới hạn.
Nhưng tôi biết, kiểu nhẫn nhịn này đối với đàn ông là cực hình.
“Vâng!” Tôi đáp, nắm lấy bàn tay kia của hắn đặt lên ngực tôi.
Hàn Trạc Thần do dự một lúc rồi thu tay về.
“Thần...” Tôi dụi mặt vào vai hắn, ngón tay vân vê ngực hắn. “Bác sĩ nói, chúng
ta có thể...”
Hắn lắc đầu, nằm xuống cạnh tôi, ôm eo tôi từ phía lưng.
Tôi biết cả đêm hắn không ngủ vì tôi cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn...
Act
3
Hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì trời vừa sáng, một con
diều bay qua cửa sổ phòng tôi, bay về phía chân trời xa xa.
Tôi ôm bụng, bước xuống giường, mở cửa sổ.
Hóa ra An Dĩ Phong và con trai hắn đang thả diều dưới
sân.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi thật không thể tin rằng người ngẩng đầu
nhìn bầu trời, nở nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ dưới đó, từng một thời hô
mưa gọi gió là An Dĩ Phong.
Cúi đầu vuốt ve đứa con trong bụng mình, tôi nghĩ một ngày nào đó, khi con
chúng tôi lớn lên, chắc chắn Hàn Trạc Thần cũng sẽ nở nụ cười thanh thản.
Tôi tin chắc sẽ có ngày đó.
Tôi bước xuống cầu thang, ngồi trên chiếc ghế dài ở sân vườn, ngắm nghía họ
đứng trên bãi cỏ đung đưa cuộn dây diều trong tay.
Không biết tự lúc nào An Dĩ Phong đã ngồi xuống bên cạnh tôi: “Sắc mặt của em
không tốt, có phải lại mơ thấy ác mộng không?”
Trước đây, An Dĩ Phong cũng thường mơ thấy ác mộng, thường mơ thấy bản thân bị
người khác đuổi giết. Bác sĩ nói do trạng thái tinh thần của hắn căng thẳng
trong một thời gian dài, bỗng nhiên thư thả, sống cuộc sống yên bình, nhàn nhã
nên chưa thích nghi lắm, cần từ từ điều chỉnh.
Một khoảng thời gian, ngày nào An Dĩ Phong cũng đến gặp bác sĩ tâm lý để trị
liệu.
Tuy đến tận bây giờ hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng vẫn thường ra vẻ là một
bác sĩ tâm lý giảng giải cho tôi, khuyên tôi đừng suy nghĩ quá nhiều, nói với
tôi rằng tất cả những áp lực tâm lý đều do mình tự tạo nên.
Tôi cũng không muốn nghĩ đến nó nữa nhưng cõi mộng lại nhắc nhở tôi...
Có lẽ vì có cùng “bệnh tâm lý”, tôi có thể không chút giấu giếm tâm trạng của
mình trước mặt An Dĩ Phong.
Tôi nhìn hắn, mệt mỏi gật đầu.
“Việc đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn không bỏ qua được ư?” An Dĩ Phong hỏi.
Tôi thở dài: “Anh nói xem có phải tôi đã sai không? Có lẽ chúng tôi không nên ở
với nhau.”
“Nếu đã lựa chọn ở cùng nhau thì đừng hối hận nữa.” An Dĩ Phong đặt cánh tay
lên vai tôi, an ủi tôi: “Anh đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý về bệnh tình của
em, ông ấy nói rằng có thể trong thời gian mang thai, hoóc môn bài tiết mất cân
bằng nên khiến tinh thần trầm uất, chỉ cần kiên trì cho đến khi đứa trẻ được
sinh ra thì tâm trạng của em mới ổn định.”
“Em nghe nói sau khi sinh, phụ nữ mắc bệnh trầm cảm nhiều hơn.”
An Dĩ Phong vỗ vỗ vai tôi, bàn tay hắn thật to và khỏe mạnh, dường như tích tụ
sức mạnh vô cùng. “Những phụ nữ sau khi sinh mắc bệnh trầm cảm đều vì lo lắng
chồng họ sẽ không yêu họ nữa, em thì lo gì chứ?”
Đúng vậy! Tôi có thể lo lắng bất cứ điều gì, duy chỉ có một điều không phải lo
là Hàn Trạc Thần không yêu tôi.
Tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn hắn mỉm cười: “Em biết, em nhất định sẽ
tự điều chỉnh được.”
Cánh cửa được mở ra, Hàn Trạc Thần bước tới, nhìn thấy An Dĩ Phong để tay trên
vai tôi liền lạnh lùng lườm An Dĩ Phong một cái: “Chú bỏ tay ra đi.”
“Xì! Cô ấy chỉ lớn hơn con trai của em sáu tuổi.” An Dĩ Phong thu tay lại, đứng
dậy.
Lúc đi qua bên cạnh Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong cố ý lướt mắt đưa tình với tôi:
“Em không có bệnh yêu trẻ con, em không có hứng với phụ nữ nhỏ hơn em mười mấy
tuổi.”
Nghe thấy câu đó, tôi bật cười.
Hàn Trạc Thần bỗng vỡ lẽ, dường như mây mù đều tan biến.
Có nơi nếu có mặt Hàn Trạc Thần sẽ thành địa ngục, nhưng cũng có nơi sẽ trở
thành thiên đường.
Act
4
Khi Hàn Trạc Thần đưa tôi về phòng, Katherine đã chuẩn
bị xong bữa sáng đặt trên bàn. Toàn là bánh mì làm từ lúa mạch, sữa đậu nành,
sữa bò, thịt bò, các loại sa lát rau có nhiều vitamin, và các loại hoa quả, bầy
đầy cả một bàn.
“Hôm nay dậy sớm quá! Hôm qua ngủ ngon không?” Katherine vừa nhìn sắc mặt tôi
vừa ân cần hỏi han.
Tôi liếc nhìn Hàn Trạc Thần: “Ngủ cũng khá ngon.”
Katherine là một hộ lý, tóc nâu, ngắn, gọn gàng, mắt nâu, dáng người cao gầy,
thân hình đầy đặn, trên mặt thoa lớp phấn mỏng, khá cuốn hút.
Cô ấy thích cười, thích nói chuyện, con người luôn toát lên vẻ tràn đầy sức
sống. Tôi nghĩ đó chính là lý do mà Hàn Trạc Thần lựa chọn cô ấy trong hàng
loạt nữ hộ lý.
Nhưng tôi lại không thích cô ấy lắm, lý do rất đơn giản, bởi tôi không thích
ánh mắt Katherine nhìn đàn ông, tràn đầy sức sống như dầu sôi lửa bỏng... Đặc
biệt trong tình trạng tôi và Hàn Trạc Thần đã hai tháng không gần gũi thì tôi
thấy ánh mắt của Katherine thật nhiệt tình quá mức.
Có người nói phụ nữ mang thai hay buồn bực, đa nghi, nghi ngờ chồng mình “lạc
lối” một cách vô căn cứ.
Tôi rõ ràng cảm nhận được cơ thể mình đang dần béo phì, cũng hiểu rõ bản thân
không thể đáp ứng nhu cầu sinh lý bình thường của chồng.
Sự nghi ngờ như sương mù ở London, càng ngày càng dày đặc.
Tôi cố kiềm chế tâm trạng của mình, không để mình suy nghĩ vẩn vơ nhưng hôm nay
váy của Katherine quả thực quá ngắn, ngắn đến mức sắp không che nổi cặp mông
cong. Thỉnh thoảng cô ấy còn khom người, kiên nhẫn khuyên nhủ tôi ăn thêm một
chút.
Nhìn thấy các đường cong của Katherine, đôi chân dài miên man như người mẫu,
tôi nuốt không trôi nhưng vì đứa con, tôi tiếp tục nhai kỹ thứ đồ ăn đắng chát
trong miệng.
Một chiếc xe đi tới, dừng ở ngoài sân, một thanh niên người Trung Quốc bước
xuống xe.
Tôi đã gặp anh ta một lần. Anh ta là nhân viên trong công ty của Hàn Trạc Thần,
giữ chức vụ gì thì tôi không rõ.
Hàn Trạc Thần trầm tư nhìn anh ta rồi hỏi: “Có việc gì?”
“Lô gỗ mà em chuẩn bị vận chuyển đến Thượng Hải bỗng nhiên bốc cháy ở cảng,
cảnh sát phát hiện ra có thùng dầu ở gần đó...”
Rõ ràng là anh ta muốn ám chỉ có kẻ phóng hỏa.
Khuôn mặt Hàn Trạc Thần chẳng để lộ chút biểu cảm nào nhưng tôi nhận ra các
khớp ngón tay đã trắng bệch.
Theo những gì tôi biết về Hàn Trạc Thần, trong tình hình như vậy, kể cả không
có người mất mạng thì cũng có kẻ tàn phế.
Tôi co rúm người lại, hai tay ôm bụng theo phản xạ.
“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi điều tra xem đứa nào làm.” Không ngờ thái độ của
Hàn Trạc Thần vẫn rất thản nhiên nói: “Liên lạc cả với ông Lý, nói với ông ấy
giao hàng chậm ba ngày, mọi tổn thất chúng ta chịu trách nhiệm.”
“Em nghe nói việc lần này do băng đảng MOTO làm, vì lần trước anh... không giữ
thể diện cho họ...”
“Cậu chắc chắn?” Hàn Trạc Thần hỏi.
“Em sẽ điều tra kỹ.”
“Ừ, móc nối quan hệ cho tôi, bao nhiêu tiền không thành vấn đề. Tôi cần hẹn gặp
người quản lý của Hells.”
Hells là băng phái có tiếng từ xưa ở Australia, thế lực như cây dây leo len lỏi
sâu vào từng ngõ ngách ở Melbourne. Trong phạm vi thế lực của bọn họ, tiền bạc
và quyền lực có thể giao dịch một cách trắng trợn.
“Em hiểu rồi, em đi giải quyết ngay đây.”
Sau khi người thanh niên đó rời khỏi, tôi từ từ đứng dậy, ngồi bên cạnh Hàn
Trạc Thần, nắm lấy tay hắn: “Thần, anh gặp khó khăn gì phải không?”
“Khó khăn có thể dùng tiền để giải quyết thì không gọi là khó khăn.” Hàn Trạc
Thần hôn nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô lên của tôi. “Thiên
Thiên, chỉ cần em và con không sao thì mọi việc đều chẳng có gì đáng kể.”
“Vâng!”
Tôi tựa vào vai Hàn Trạc Thần, cảm thấy tính tình của hắn bỗng trở nên tốt hơn
nhiều, tốt đến mức tôi như không hề quen hắn.
Sau đó tôi mới biết mình lại nhầm rồi.
Act
5
Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn sáng, luôn có cảm
giác trên bàn thiếu thứ gì đó.
Nhìn một lượt, các loại thức ăn đều đủ cả, không hề thiếu, nghĩ ngợi hồi lâu
tôi mới nhớ ra báo của ngày hôm nay. Báo buổi sáng, nhật báo... không có một tờ
báo nào cả.
“Tại sao hôm nay không có báo?”
Hàn Trạc Thần điềm tĩnh nhìn tôi một cái: “Vần chưa đưa đến.”
Tôi không hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều, Hàn Trạc Thần nói: “Anh ra ngoài có chút việc, sẽ về ngay thôi.”
“Anh cứ đi đi, Katherine sẽ chăm sóc em, anh không cần quá lo.”
Sau khi Hàn Trạc Thần rời khỏi, Katherine lén lút cầm một tờ báo đưa cho tôi:
“Cô xem cái này.”
Tôi vừa cầm lấy tờ báo thì nhìn thấy tin tức ngay trang đầu. Tại Melbourne xảy
ra cuộc thảm sát lớn nhất trong gần mười năm trở lại đây, “bố già” băng đảng
MOTO bị tấn công trong trung tâm tập thể hình, nửa giờ sau băng đảng MOTO ầm ầm
kéo đến, băng đảng xã hội đen Hells cũng tập trung ở đó, bọn họ có một trận
huyết chiến ở chốn công cộng, thương vong nặng nề.
“Bố già” băng đảng MOTO bị nhiều phát bắn, không kịp cấp cứu, chết trong bệnh
viện.
Một hình ảnh đầy rẫy những thi thể, máu me be bét khiến tôi ớn lạnh.
Cuối cùng, tôi mới rõ nguyên do sáng nay không thấy báo, Hàn Trạc Thần e ngại
tôi và con sẽ khiếp sợ.
Tôi không khiếp sợ, tôi chỉ cảm thấy đây mới là Hàn Trạc Thần mà tôi quen biết.
Không bao giờ bỏ qua cho bất cứ kẻ thù nào.
Hoặc là không làm, nếu đã làm thì quyết nhổ cỏ tận gốc.
“Katherine, tôi hơi mệt rồi.” Tôi đặt tờ báo xuống bàn.
“Để tôi đỡ cô lên tầng nghỉ ngơi”, Katherine nói.
“Không cần, tôi muốn yên tĩnh một lúc, cô cất báo đi, đừng để Thần nhìn thấy.”
“Vâng, để tôi đưa cô về phòng.”
Katherine kiên quyết đưa tôi về phòng, kiểm tra sơ bộ cho tôi, sau khi chắc
chắn nhịp tim và nhịp thở của tôi đều bình thường mới kéo rèm cho tôi và rời
khỏi đó.
Act
6
Tôi chỉ ngủ được một lúc rồi lại bật tỉnh khỏi ác
mộng.
Trong phòng tối đen, lớp rèm dày đặc che hết ánh sáng.
Tôi quệt đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, lật chăn, nặng nề xuống giường, mở rèm.
Trời đã xế chiều, không biết hắn đã về chưa.
Tôi mở cửa phòng, định gọi Katherine đến để hỏi, bất ngờ nhìn thấy Hàn Trạc
Thần đã về, đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với Katherine.
Tôi thấy mình không phải là loại phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, càng không phải là
dạng phụ nữ hay kiếm chuyện vô cớ.
Tuy chiếc áo lưới trên người Katherine chỉ lộ nửa bờ vai trắng nõn, chiếc áo
lót bên trong lúc ẩn lúc hiện; tuy đôi chân dài miên man của Katherine không
ngừng đung đưa trước mắt hắn đến mức hoa mắt; tuy Katherine không ngừng thay
đổi cách ngồi, cố gắng thể hiện tất cả vẻ đẹp và gợi cảm của cô ấy trước mắt
người khác; tuy tôi tức run người; tuy tôi rất muốn bước tới đó, nói to với
Katherine rằng: “Cút ngay cho tôi” nhưng tôi đã không làm thế, vì như vậy không
đáng yêu.
Tôi vịn vào tay vịn cầu thang, từ từ bước xuống, cười hỏi: “Hai người đang nói
chuyện gì thế?”
Hàn Trạc Thần đứng dậy đón tôi, thản nhiên trả lời: “Nói về tình hình sức khỏe
gần đây của em. Katherine nói trạng thái tinh thần của em tốt hơn nhiều rồi.”
“Em vốn dĩ rất tốt mà.” Tôi vươn tay khoác lên cổ hắn, kiễng chân, nghiêng mặt
hôn lên môi hắn, nói nhỏ: “Em muốn tắm, anh có thể giúp em không?”
“Để tôi”, Katherine nói. “Việc này tôi nên làm.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy: “Không cần đâu, có những việc... cô không giúp được
tôi đâu!”
Tôi sợ Katherine ngốc nghếch đến mức không nhận ra sự châm biếm trong lời nói
của tôi, cố ý nói với giọng mê hoặc.
Hàn Trạc Thần chuyển tay đến eo tôi, nhè nhẹ nắm chặt.
Gió thổi qua, man mát.
Hai cơ thể áp sát nhau, nóng bỏng.
Anh ấy nói thật nhỏ vào tai tôi để Katherine không nghe thấy: “Việc này... anh
cũng không hy vọng có người khác giúp em làm.”
Bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi việc của Hàn Trạc Thần, má tôi bỗng đỏ bừng, nhỏ
nhẹ oán trách: “Đáng ghét!”
“Lát nữa anh sẽ làm em ghét anh hơn.” Mùi vị ve vãn càng thêm đậm đặc.
“Thật không?”
Hắn không trả lời, bế tôi bước lên tầng, khóa cửa phòng lại.
Để lại cho người khác vô vàn suy nghĩ viển vông.